Khi nhìn bằng một góc độ khác, Đông Phương Hạ cảm thấy Thư Lăng Vy thật đáng thương. Sáu năm, cuộc đời một con người có bao nhiêu cái sáu năm?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ thở dài một hơi.
“Chị Lăng Vy, chị nói thật cho tôi biết, nếu… nếu chồng chưa cưới của chị chưa chết, bây giờ chị có đồng ý lấy anh ta không?”
“Ông nội tôi đã sắp đặt mối hôn sự này rồi, tôi phản đối cũng vô dụng. Cứ tiếp xúc một thời gian, nếu cả hai đều có thể sống được với nhau thì tôi không có ý kiến gì cả. Còn nếu ngược lại, dù phải chết tôi cũng sẽ phản đối đến cùng”.
Một sự lựa chọn lý trí! Đông Phương Hạ gật đầu, đôi mắt đảo quanh, cười gian nói: “Vậy chị Lăng Vy cảm thấy tôi thế nào? Nếu tôi là chồng chưa cưới của chị thì chị có lấy tôi không?”
“Tuy rằng chúng ta mới quen nhau hai ngày, cũng không hiểu biết về nhau, nhưng chuyện ngày hôm qua đủ để chứng minh anh là người ngay thẳng chính trực. Nếu chồng chưa cưới của tôi là người như anh, tôi sẽ cân nhắc. Ha ha… Bek Ji, tôi quyết định làm bạn với anh, đừng có gọi chị Lăng Vy nữa, nếu không chê thì gọi tôi là Lăng Vy đi”.
Tôi ngay thẳng chính trực á? Đấy là cô chưa thấy tôi gài bẫy người khác thôi. Đông Phương Hạ cười ha ha: “Được, sau này chúng ta sẽ là bạn bè! Phải rồi, suýt thì quên nói cho cô”, nói đến đây, Đông Phương Hạ đứng lên chạy sang một bên, cười to nói: “Lăng Vy, bộ quần áo ấy không phải là mẹ tôi tặng, ha ha…”
“Anh… Anh giỡn mặt với tôi hả!”
Thư Lăng Vy muốn rút súng bắn nát sọ Đông Phương Hạ ra luôn rồi. Thằng nhóc này, không biết câu nào là thật câu nào là giả nữa, lợi dụng lòng áy náy của cô để lừa cô nói ra nỗi lòng mình, mưu mô thật!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhìn bộ ngực phập phồng của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ bước tới, nói khẽ: “Tôi cũng muốn giúp cô thôi, tối qua thấy cô buồn đến thế, người làm bạn như tôi cũng buồn theo. Lăng Vy, cô đừng đấu tranh tư tưởng, đừng đi mượn rượu giải sầu nữa. Chuyện đâu sẽ có đó, nhớ kỹ lời tôi nói”.
Từ hôm quen biết Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy đã biết rằng người trước mắt luôn tí tởn, ăn nói không đứng đắn, cô chưa từng gặp dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh. Giọng nói và vẻ mặt ấy như mang theo ma lực nào đó, khiến Thư Lăng Vy vô thức gật đầu.
Đông Phương Hạ vỗ nhẹ vào vai Thư Lăng Vy, quan tâm nói: “Để tôi bảo Dạ Ảnh nấu canh tỉnh rượu cho cô, tối qua cô say đến mức ấy, chắc là khó chịu lắm. Tôi có việc phải đi ra ngoài, cô uống canh xong rồi hãy đi”, nói xong, Đông Phương Hạ nở nụ cười tự tin với Thư Lăng Vy rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy hơi thẫn thờ. Sao vừa rồi cậu trai này lại tản ra hơi thở chín chắn của người từng dãi dầu sương gió thế nhỉ?
Thư Lăng Vy càng tò mò về Đông Phương Hạ hơn, con người trông như cậu ấm nhà giàu ấy tuyệt đối không tầm thường! Hôm trước ở sân bay, người đàn ông đằng sau anh là cao thủ, hôm nay Dạ Ảnh lại có thể khống chế cô chỉ trong một chiêu, cũng là cao thủ nốt. Cho dù ở nước ngoài thì bọn họ cũng là những nhân vật hàng đầu, huống chi là trong nước.
Giờ phút này, Thư Lăng Vy bỗng cảm thấy lo lắng, nếu đám tội phạm mà cảnh sát hình sự quốc tế truy bắt đều giỏi võ như vậy thì sẽ ra sao…
Rời khỏi khu chung cư Long Uyển, Đông Phương Hạ lái xe vào trung tâm thành phố, tới một chi nhánh thuộc nhà họ Bek. Lúc trước Đông Phương Hạ gọi điện thoại cho Ngô Tuấn, đám bảo vệ bên dưới cũng được thông báo rồi, nếu không sẽ chẳng có chuyện anh vừa đến là được vào thẳng thang máy chuyên dụng của giám đốc.
Vốn Ngô Tuấn định xuống đón Đông Phương Hạ, nhưng anh đã từ chối, vậy nên anh ta chỉ có thể từ chối mọi cuộc xã giao, ngồi chờ ở văn phòng.
Mấy anh vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho Ngô Tuấn đều là người nhà họ Bek, tất nhiên cũng biết Đông Phương Hạ. Khi nhìn thấy Đông Phương Hạ nghênh ngang bước ra từ trong thang máy chuyên dụng của Ngô Tuấn, giám đốc của các bộ phận đều rất ngạc nhiên, sau đó lại chuyển mắt nhìn sang vệ sĩ của Ngô Tuấn, muốn xem thử mấy anh “đại thần” này sẽ có phản ứng gì, liệu có quăng thằng nhóc ngông cuồng này ra ngoài không.
Ngờ đâu Đông Phương Hạ chẳng những không bị quăng ra ngoài, mà mấy anh “đại thần” ấy còn gọi anh là cậu chủ, đồng thời cung kính mở cửa cho anh. Lúc này, giám đốc của các bộ phận đều tỏ vẻ khó tin.
Trong văn phòng, Ngô Tuấn tự tay rót cà phê cho Đông Phương Hạ, sau đó mang hết tài liệu của chi nhánh tới đặt trước mặt anh.