Đông Phương Hạ nằm trên giường, đau lòng hỏi hai cô gái!
Thư Lăng Vy ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: “Sau khi đến nhà anh, cùng Diệc Phi giúp dì làm xong việc nhà xong, đang nói chuyện với dì ở phòng khách! Bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của người của tôi, họ nói với tôi anh bị bao vây tấn công trên địa bàn của Tào Bang! Tình hình bất ổn, sau khi nhận được tin, tôi không dám nói với dì, lặng lẽ nói với Diệc Phi, thế là hai chúng tôi tìm cớ cùng ra về! Hình như chú nhận ra điều gì, tôi và Diệc Phi vừa đi ra khỏi cổng lớn, ông ấy liền ra theo, hỏi chúng tôi rốt cục xảy ra chuyện gì? Tôi hết cách, đành nói chuyện này với chú. Chú lập tức phái người đưa chúng tôi đến đây! Trên đường tôi gọi điện thoại cho anh nhưng không có tín hiệu! Sau đó liên lạc với Dạ Ảnh, cô ấy nói họ đã xuất phát đi từ võng đạo, chúng tôi muốn đến chỗ Tào Bang, Dạ Ảnh bảo chúng tôi đừng lo lắng, đợi anh ở đây! Cho nên chúng tôi ở đây đợi anh!” !
“Đông Phương Hạ, đừng lo lắng! Trời rất lạnh, lúc em đến có đeo khẩu trang, sẽ không có ai phát hiện ra hai chúng ta đang diễn kịch!”
Lúc này Nam Cung Diệc Phi đang còn suy nghĩ cho Đông Phương Hạ, khiến Đông Phương Hạ càng thêm hổ thẹn.
Đông Phương Hạ nghe xong lời của Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy, ngửa cổ thở dài: “Anh không muốn để các em lo lắng, anh vẫn luôn cố gắng, hy vọng các em có thể sống vui vẻ, hạnh phúc! Nhưng anh vẫn để các em lo lắng, không những không cho các em niềm vui, ngược lại còn để các em rơi nước mắt, đều là lỗi của anh, anh….”
Diệc Phi không đợi Đông Phương Hạ nói hết, ngón tay thon dài trắng ngần của cô lập tức che đôi môi tím ngắt của Đông Phương Hạ, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn Đông Phương Hạ và lắc đầu, ra ý bảo Đông Phương Hạ đừng tự trách mình. Diệc Phi hiểu Đông Phương Hạ, đã nhận ra tối nay tâm trạng của người yêu hơi nặng nề, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì!
“Đông Phương Hạ, thực sự anh đã cho chúng tôi rất nhiều rồi, chỉ là anh không cảm thấy mà thôi! Tuy tôi thích trêu đùa gây chuyện với anh, nhưng Vy Nhi không muốn để anh không vui, anh biết không, mỗi lần thấy anh cười, trong lòng Vy Nhi đều rất vui!”
Thư Lăng Vy nắm tay của Đông Phương Hạ, thực sự muốn nhào vào lòng Đông Phương Hạ, nhưng Đông Phương Hạ bị thương trước ngực. . Truyện Nữ Cường
“Thật không biết là phúc đức Đông Phương Hạ tôi tu từ kiếp nào, kiếp này lại có được hai người phụ nữ tốt như các cô!”
Nam Cung Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ cố sức chống người dậy liền vội vàng dìu Đông Phương Hạ, để cao gối cho Đông Phương Hạ một chút, mới nói: “Đông Phương Hạ, chúng em đều là phụ nữ của anh, sau này anh không được phép nói những lời như này! Gặp được anh cũng là hạnh phúc của chúng em. Mặc dù không thể ở bên anh mọi lúc mọi nơi, nhưng người khác không thay thế được vị trí đó trong lòng!”
“Nhớ có câu như này, ‘nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì đâu cần phải ngày đêm ở bên nhau’, Đông Phương Hạ, làm việc anh muốn làm, chúng tôi là hậu phương vững chắc của anh!”, Thư Lăng Vy làm động tác khích lệ Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ thấy vậy cười nhàn nhạt, mím nhẹ môi nói: “Cảm ơn!”
Lúc này, Thư Lăng Vy cũng cảm thấy Đông Phương Hạ kỳ lạ, cô thà tin rằng Đông Phương Hạ sẽ đấu khẩu ầm ĩ hoặc là đánh nhau với cô, cũng không muốn tin Đông Phương Hạ sẽ nói cảm ơn!