“Bọn họ đông như thế, một khẩu súng của cô có dọa được bọn họ không? Đừng phí công vô ích, đứng sang một bên đi, đợi tôi đánh xong rồi sẽ tới đón cô”.
Dứt lời, Loan Đao Ngâm Long xuất hiện trong tay anh từ lúc nào chẳng hay. Cầm thanh đao cứng cáp ấy, sát khí trên người Đông Phương Hạ càng thêm sắc bén, khí thế hết sức khủng khiếp.
Cái danh Huyết Lang không phải để trưng bày, mặc dù Đông Phương Hạ đang bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí thế của anh. Nội công của anh đã khôi phục rồi, chẳng khác nào u hồn đến từ địa ngục, xông thẳng vào cuộc chiến, lưỡi đao đi đến đâu là tiếng hét vang lên ở đó.
Mỗi một chiêu thức đều khí phách đến thế, chỉ cần bị Đông Phương Hạ chém trúng thì kiểu gì cũng phải cụt tay cụt chân.
Thư Lăng Vy không ngờ được rằng công phu của Huyết Lang còn đáng sợ hơn sự tưởng tượng của mình. Đang trong tình thế nguy hiểm mà người đàn ông này vẫn bình tĩnh như thế, không hề bối rối khi đối mặt với mấy trăm kẻ địch. Cô càng cảm thấy thích Đông Phương Hạ hơn, bèn lấy dao găm xông tới, trợ giúp Đông Phương Hạ một tay.
“Các anh em, Lang Quân chúng ta không có một kẻ nào là sợ chết, cố gắng cầm cự! Quân chi viện sắp tới rồi!”, ở bên kia, Tạ Vũ Thần bị một đường chủ của Tào Bang quấn chân, không thể dứt ra đi giúp các anh em khác, chỉ có thể hét to.
“Ha ha… Quân chi viện? Lang Quân các người còn quân chi viện sao?”
Một đường chủ của Tào Bang cười ha ha trào phúng, thanh đao trong tay chỉ thẳng vào Tạ Vũ Thần. Không đợi Tạ Vũ Thần nói gì, hai người đã lao vào đánh túi bụi.
Kẻ địch đông gấp đôi phe mình, còn bị đánh đến mức phải lùi lại liên tục, sĩ khí của các anh em Lang Quân sa sút hẳn. Đánh lâu như vậy rồi, sở dĩ bọn họ vẫn chưa gục ngã, là bởi vì đang chờ quân chi viện.
Cho dù nhóm Bạch Vỹ, Cừ Đại Pháo có mạnh đến mấy thì cũng rơi vào cảnh hai đấm khó địch bốn tay, huống chi còn có hơn trăm người vây công bọn họ, lại còn đánh hỗn chiến như thế, trong đó có cả một đường chủ của Tào Bang, tất cả những điều ấy mang tới áp lực nặng nề cho bọn họ.
Đột nhiên, phía sau phe Tào Bang rối loạn hết cả lên. Không nghe thấy tiếng động của một đội quân, sao lại rùm beng được như thế? Nhóm Bạch Vỹ, Tạ Vũ Thần nhìn sang, thấy Huyết Lang của Lang Quân đang lao vào chém giết. Lúc này, nỗi lo của Bạch Vỹ mới tiêu tan, Tạ Vũ Thần nghiêng người, né tránh một đón chí mạng của đường chủ Tào Bang, hô to:
“Các anh em, Huyết Lang tới rồi! Huyết Lang tới rồi! Giết…”
Huyết Lang tới rồi! Các anh em trong Huyền Vũ Đường nghe đường chủ của bọn họ nói vậy, lập tức quay sang nhìn, thấy một người thanh niên còn nhỏ tuổi hơn bọn họ đang cầm một thanh đao chém giết trong vòng vây của mấy trăm kẻ địch. Bọn họ không khỏi tò mò, lẽ nào người anh em đó chính là Huyết Lang của Lang Quân? Khi phát hiện ra Huyết Lang có võ nghệ cao cường, chém giết mấy trăm người Tào Bang mà không bị thương chút nào, bọn họ phấn chấn hẳn lên, cảm giác nhiệt huyết lại dâng trào, không còn sa sút nữa.
“Các anh em Lang Quân, Huyết Lang đích thân tới rồi, đánh lui Tào Bang, nghênh đón Huyết Lang! Giết…”
Một người trong Lang Quân hô to, tiếng hô hùng hồn kích thích ý khí chiến đấu của các anh em. Lần trước ở trong rừng cây, người này đã từng được chứng kiến võ nghệ siêu quần và thủ đoạn tàn nhẫn của Đông Phương Hạ, còn chưa dứt lời đã vác đao xông lên, dẫn các anh em phe mình chém giết người của Tào Bang, bất chấp vết thương đang chảy máu trên người. . Ngôn Tình Sủng
Đông Phương Hạ vừa tới, sĩ khí của các anh em Huyền Vũ Đường tăng vọt, sức chiến đấu hơn hẳn vừa rồi, chỉ chốc lát đã đánh người của Tào Bang tan tác.
Hai đường chủ của Tào Bang nghe thấy Huyết Lang của Lang Quân đích thân tới, vô thức ngoái đầu lại nhìn, nhưng bởi vì phân tâm nên đã bị Tạ Vũ Thần chớp cơ hội, chém ra mười mấy đao liền.
“Phụt…”
Tên đường chủ của Tào Bang đang đánh với Tạ Vũ Thần không kịp đề phòng, cánh tay trái bị Tạ Vũ Thần chém đứt, trên người còn trúng mấy nhát chém, máu tươi văng đầy đất. Hắn trợn to mắt, ôm phần vai cụt tay, lăn lộn trên mặt đất, la hét thảm thiết.
Bớt đi một kẻ địch mạnh, Tạ Vũ Thần vẫn không thả lỏng cảnh giác, anh ta dẫn các anh em Huyền Vũ Đường tiếp tục chiến đấu.
Dọc đường xông tới, khắp người Đông Phương Hạ đã bị máu tươi của kẻ địch thấm đẫm. Sát khí rợn người, chiêu thức đoạt mạng bá đạo, cách chiến đấu hung mãnh, tất cả đều đả kích người của Tào Bang, chỉ cần là kẻ vây công anh thì đều ngã gục xuống đất.
Mặc dù lâu lắm rồi không tham dự vào một cuộc chiến với quy mô lớn, nhưng Đông Phương Hạ không hề sợ hãi, lại càng không chùn bước vì số lượng kẻ địch nhiều hơn phe mình. Ngược lại, anh càng đánh càng hăng, chiêu thức trên Loan Đao Ngâm Long thay đổi liên tục.