Hắn đang muốn làm gì? Tự sát sao?
Trong lúc Tề Nhạc còn đang giật mình thì một cỗ cảm giác đau nhức kịch liệt từ sâu trong linh hồn hắn phát ra khiến Tề Nhạc kêu thảm một tiếng, hắn suýt nữa từ không trung ngã xuống xuống dưới. Mũi tên dài cũng vô thức phóng ra đi ra ngoài, trong tiếng nổ vang ầm ầm nổ tung lên trên người Xi Vưu. Có lẽ là bởi vì Xi Vưu vì sử dụng Hỗn Độn Sơ Khai hao phí rất nhiều năng lượng, lực phòng ngự của Hạo Thiên tháp lại giảm xuống rất nhiều, một mũi tên của Tề Nhạc lập tức đánh hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này, Tề Nhạc đầu cảm thấy đầu óc của mình giống như muốn nổ tung, lỗ chân lông toàn thân đồng thời phun trào ra một tầng huyết vụ. Khí tức năng lượng khổng lồ lập tức hỗn loạn, hắn ở trên không trung kịch liệt giãy dụa, hai cánh chim màu đen nhập vào cơ thể, khí tức năng lượng của Tề Nhạc hoàn toàn bộc phát ra. Bốn loại Vân Lực tựa như núi lửa phun trào ra tứ phía, cơ hồ bao trùm phạm vi mấy chục ki-lô-mét vuông.
Chỉ nghe một thanh âm nổ vang kịch liệt, những địa phương này bị năng lượng của Tề Nhạc phóng thích bao phủ đều nổ tung huyễn lệ như hỏa diễm. Thực lực của Tề Nhạc đạt đến trình độ nào? Năng lượng trong cơ thể hoàn toàn phóng thích tuyệt đối là có tính chất huỷ diệt. Tuy rằng năng lượng dần dần phóng xuất ra, nhưng mà thời điểm bắt đầu phun ra đã không kém đầu đạn hạt nhân. Mấy chục ngọn núi chung quanh đồng thời bị san thành bình địa, các loại thuộc tính năng lượng phần tử trong không khí bắt đầu cuồng bạo dị thường. Nó giống như năng lượng gió lốc không ngừng cuốn đi tất cả trong không khí.
Xi Vưu cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn thật sự không rõ vì sao một búa của chính mình chém về phía Ngưu Ma Vương mà Tề Nhạc lại có phản ứng lớn như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì liên quan hiệu quả sử lệnh sao? Không có khả năng ah! Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua sử lệnh Kỳ Lân bị công kích, bản thân Kỳ Lân sẽ xuất hiện cắn trả. Ngược lại là thời điểm Kỳ Lân xuất hiện nguy hiểm thì sử lệnh của hắn sẽ bị thương tổn mới đúng a! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Tình huống của Lão Ngưu chỉ tốt hơn so với Tề Nhạc một chút, thần sắc thống khổ đồng thời cũng xuất hiện trên người hắn, chỉ bất quá năng lượng trên người hắn không có không ngừng phóng thích mà thôi. Khí tức năng lượng khổng lồ không ngừng ngưng tụ, lão Ngưu đã ở giữa không trung không ngừng lăn lộn. Nếu như không phải hiện tại Xi Vưu cũng không còn lực thì hắn nhất định sẽ chủ động xuất kích. Nhân cơ hội này đem Tề Nhạc cùng lão Ngưu đều hủy diệt.
Sau khi phóng xuất ra thức thứ sáu của Khai Thiên thất thức, năng lượng tiêu hao to lớn khủng bố hơn trong tưởng tượng của Xi Vưu rất nhiều, hắn vốn cho là mình sau khi thi triển Thiên Ma giải thể đại pháp để phóng xuất Hỗn Độn Sơ Khai còn có thể thừa một ít năng lượng, ít nhất có thể giúp hắn đào tẩu. Nhưng trên thực tế tiêu hao lớn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn bị mũi tên kia của Tề Nhạc bắn trúng, số năng lượng còn lại cũng đều tiêu hao bên trong Hạo Thiên tháp. Hắn lúc này có thể bảo trì thân thể của mình không từ không trung té xuống đã rất không dễ dàng, chỉ có thể dốc sức liều mạng hấp thu phần tử năng lượng trong không khí bổ sung bản thân.
Tuy rằng Xi Vưu cũng rất khát vọng có thể tiêu diệt hai đại địch nhân trước mặt, nhưng hắn cũng biết đây cơ hồ là không thể nào. Hắn cho dù khôi phục một ít năng lượng, tối đa cũng có thể duy trì trạng thái hiện tại mà thôi. Tề Nhạc rơi xuống mặt đất giờ như một con nhím khổng lồ, không ngừng phóng thích ra năng lượng, ngay cả Bàn Cổ Phủ hắn cũng cầm không nổi thì làm sao còn dám tiến về chỗ Tề Nhạc để năng lượng Tề Nhạc phóng ra ảnh hưởng. Về phần lão Ngưu, tuy rằng nhìn bề ngoài thống khổ dị thường, nhưng mà năng lượng của hắn vẫn còn, dù chỉ tiện tay xuất một kích thì Xi Vưu hắn cũng không có khả năng thừa nhận. Bởi vậy, Xi Vưu đã hạ quyết tâm, chỉ cần năng lượng của mình khôi phục một ít thì lập tức rời đi tìm địa phương ẩn núp. Dù sao cũng có Hạo Thiên tháp giúp hắn che dấu hơi thở, hắn cũng không sợ bị Tề Nhạc hoặc là lão Ngưu tìm được.
Đau nhức kịch liệt là từ sâu trong linh hồn bạo phát đi ra, Tề Nhạc cảm giác đại não cùng linh hồn của mình phảng phất đều bị cắt đứt, thống khổ kịch liệt không ngừng truyền đến, đó là cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua. Tuy rằng thân thể tựa hồ còn có thể khống chế, nhưng mà đau nhức kịch liệt đã làm thần trí của hắn có chút mơ hồ, ngay cả tánh mạng lạc ấn cũng bị rạn nứt vì đau đớn này. Ý niệm cuối cùng trong đầu hắn chính là Hỗn Độn Sơ Khai của Xi Vưu chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không thể xúc phạm sao?
Mắt nhìn lão Ngưu cùng Tề Nhạc thống khổ, Xi Vưu kinh hãi lạnh mình rất nhanh khôi phục lấy bản thân năng lượng, hắn đem năng lượng trước ngưng tụ đưa vào bên trong Hạo Thiên tháp. Năng lượng Hạo Thiên tháp tràn đầy ít nhất như vậy có thể bảo vệ chính hắn, cho dù Tề Nhạc phóng xuất ra năng lượng oanh kích xung quanh cũng không cần phải sợ.
Năng lượng Xi Vưu đã khôi phục nửa thành, để cho hắn cảm thấy thời điểm chạy trốn sắp thành thực hiện thì thống khổ trên mặt Lão Ngưu dần dần biến mất, mà Tề Nhạc lăn mình quay cuồng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Không tốt. Đây là cảm giác duy nhất của Xi Vưu. Hắn thậm chí không dám lại hấp thụ thêm một phần năng lượng, lập tức hướng một cái phương hướng muốn chạy trốn.
- Muốn đi sao? Chỉ sợ không có dễ dàng như vậy a.
Thanh âm trầm thấp vang lên, sau một khắc Xi Vưu phát hiện thân thể của mình đã mất đi khống chế. Một cái thủ chưởng cực lớn xuyên qua năng lượng phòng ngự của Hạo Thiên tháp chộp vào cổ của hắn, năng lượng ít ỏi trong cơ thể hắn lập tức bị phong ấn. Trong tay hắn chợt nhẹ đi, Bàn Cổ Phủ đã bị rơi vào tay đối phương. Người lấy nó không phải ai khác là Ngưu Ma Vương. Hạo Thiên tháp vốn là đủ để phòng ngự công kích của Ngưu Ma Vương trong thời gian nhất định, đáng tiếc, hiện tại Xi Vưu thật sự quá hư nhược, Hạo Thiên tháp căn bản không cách nào phát huy ra hiệu quả chân chính nên mới bị một kích của Ngưu Ma Vương đánh tan.
Trong mắt Ngưu Ma Vương lóe ra hồng sắc quang mang như là máu tươi, nhìn ánh mắt đó, Xi Vưu có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ giống như là dã thú thấy được con mồi, tràn ngập quang mang hưng phấn cùng khát máu.
Đau nhức kịch liệt đến nhanh và biến mất cũng không chậm, trước khi đau nhức kịch liệt như thủy triều rút đi còn làm Tề Nhạc suýt nữa phát ra kêu thảm thiết. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được bên trong
linh hồn tựa hồ thiếu đi một cái gì đó.