Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải Trĩ nói:

- Đương nhiên không phải như vậy, thế giới này là một thế giới cân đối. Tuy Hắc Kỳ Lân là cường giả trong cường giả, nhưng cũng có tác dụng chế ước. Đối với năng lực cơ bản của Kỳ Lân tôi không nói tới, phát động chung cực Kỳ Lân Tí, tuy sừng sẽ sinh trưởng lần nữa, nhưng thời gian lại là năm trăm năm. Phải biết rằng, tuổi thọ của Kỳ Lân chỉ có một ngàn năm trăm năm.

- Mà thực lực Hắc Kỳ Lân càng mạnh, thời gian sừng khôi phục lại càng ngắn. Nói cách khác, so sánh với Kỳ Lân bình thường, sau khi anh sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, điểm khác biệt duy nhất là không chết. Nhưng thời gian suy yếu của anh rất lâu, bởi vì tất cả năng lực đều dùng khôi phục sừng Kỳ Lân, bởi vậy, thân thể của anh cực độ suy yếu, tùy thời bị sinh vật nhỏ yếu hơn anh giết chết. Bởi vậy, bất luận là Kỳ Lân hay là Kỳ Lân Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng sử dụng Kỳ Lân Tí, điểm này anh nhất định phải nhớ kỹ mới được.

Mặc dù trong nội tâm Tề Nhạc có chút thất vọng, nhưng không thừa nhận cũng phải tuân thủ quy luật tự nhiên, gật đầu nói:

- Vậy Hắc Kỳ Lân còn năng lực khác là cái gì?

Giải Trĩ nói:




- Năng lực khác vô cùng huyền diệu, tôi chỉ biết nó tồn tại, nhưng không biết thể hiện ở nơi nào. Lịch đại Kỳ Lân Vương sau khi ra đời, đều có loại năng lực đặc thù này tồn tại, theo tôi được biết, dường như mỗi một Kỳ Lân Vương ở phương diện này sẽ có năng lực đặc thù không giống nhau, chỉ có chờ anh sau khi thông qua tu luyện cường đại hơn, mới có thể biết được.

Tề Nhạc thở sâu, nói:

- Thì ra là thế, xem ra tôi phải tự mình cố gắng mới được.

Giải Trĩ nói:

- Tu luyện cũng không thể nóng vội, anh có được huyết mạch Kỳ Lân, vậy tương đương với nhân loại có được tư chất tốt nhất, chỉ cần tiến hành theo chất lượng, anh sẽ trở thành vương giả chân chính của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Tôi phải ngủ say, sau này trừ phi là thời điểm anh cần tôi mới tỉnh lại, nếu không tôi sẽ không tỉnh được. Lần tu luyện sau anh có cần tôi giúp dẫn động huyết mạch không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Trước không cần, nếu như xem ba lượt, có lẽ sẽ trí nhớ khắc sâu một ít, nhưng cho dù trí nhớ khắc sâu, nếu như không lý giải được, cũng có lỗ thủng, tôi muốn tu luyện trong thời gian ngắn, chờ ta tôi có một ít hoang mang và nghi vấn sẽ xem lần thứ hai, như vậy, nương theo vấn đề, tôi nghĩ, chẳng những trí nhớ của tôi khắc sâu, hơn nữa cũng tìm hiểu thêm được cái gì đó.

Giải Trĩ khen ngợi nói:

- Anh bây giờ nên vì mục tiêu của Kỳ Lân mà cố gắng, gặp lại, chủ nhân của tôi.

Tề Nhạc lâm vào trong trầm tư, cũng không có vì Giải Trĩ rời đi mà biến hóa lực chú ý. Hiện tại, trong đầu của hắn tràn ngập trí nhớ về các đồ hình trong ảo giác lúc nãy, sưu tầm những trí nhớ này, sửa sang thành mạch lạc hơn, tự hỏi mình nên tu luyện như thế nào.

- Phanh, phanh, phanh.

Tiếng đập cửa làm cho Tề Nhạc bừng tỉnh trong trầm tư, hắn này mới phát hiện, trời bên ngoài đã sáng.

- Tề Nhạc, hôm nay anh phải đi học a.

Âm thanh của Minh Minh từ ngoài cửa truyền vào.

Tề Nhạc nhảy xuống giường, đầu của hắn hơi choáng váng, cảm giác hỗn loạn, nói:

- Tốt, tôi đi ra đây.

Một đêm không ngủ, phần lớn thời gian đều hao phí vào tự hỏi và trí nhớ lúc trước, đối với người lâm vào suy nghĩ như thế, đầu óc mang gánh nặng cực lớn.



Xỏ quần áo mình mặc hôm qua, Tề Nhạc dùng sức vặn vẹo cơ thể một chút, lúc này đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngửi được hương khí bay vào mũi, co rúm cái mũi hai cái, vừa hay nhìn thấy bữa sáng phong phú ở trên bàn, Hứa Tình cùng Trầm Vân đang bắt đầu ăn.

Trầm Vân mỉm cười nói:

- Đến ăn cùng đi.

Tề Nhạc vội vàng lắc đầu, nói:

- Tính toán, tôi đi căn tin ăn là được.

Nói xong, hắn tiến vào WC rửa mặt, sau đó cầm sách của mình đi ra khỏi ký túc xá.

Nhìn thấy thân ảnh Tề Nhạc rời đi, Hứa Tình hừ một tiếng, nói:

- Thật sự là nhát gan. Thằng này, ngay cả ăn cơm cũng không dám ngồi cùng chúng ta.

Trầm Vân nói:

- Thấy bộ dáng của anh ta rất trung thực, ngày hôm qua có phải bị điều ước của cô hù sợ không.

Hứa Tình bật cười, nói:

- Có trời mới biết, hù hắn sợ là đáng đời, ai bảo anh ta dám chạy tới ký túc xá nữ ở.

- Điều ước gì?

Minh Minh từ trong phòng chui ra, ngồi vào bàn, không chút khách khí bắt đầu ăn.

Hứa Tình thấp giọng nói điều ước hôm qua đưa ra với Tề Nhạc, ba nữ nhân nhìn nhau vài lần, sau đó cười rộ lên. Chỉ có điều tươi cười của các nàng bao trùm ý nghĩa không giống, rõ ràng đang cười trộm trong lòng, nếu như hai nàng xem Tề Nhạc là người thành thật, chỉ sợ về sau này các nàng sẽ đẹp mặt.

Sau khi ăn điểm tâm, Tề Nhạc hỏi mấy học sinh Thanh Bắc, lúc này mới rời căn tin đi tìm địa phương học triết học. Minh Minh gọi hắn rất phù hợp thời gian, hắn vào lớp cũng không có muộn. Bởi vì đêm qua suy nghĩ thật mệt mỏi, hôm nay Tề Nhạc không có nhìn xem trong lớp có mỹ nữ hay không, tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Đem sách tiện tay đặt lên bàn, gục đầu ngủ.

Căn phòng học này rất lớn, nhưng học sinh không có bao nhiêu, phòng học xếp theo hình bậc thang, đủ chứa hai trăm học sinh, nhưng chỉ có hơn ba mươi người, dù sao, lựa chọn hệ triết học rát ít. Tề Nhạc là học sinh lạ cũng không ai đi chú ý, dù sao, tướng mạo của hắn không đẹp trai, cũng không có điểm hấp dẫn người khác, đã đi tới phòng học chỉ thấy những học sinh cũ đang trò chuyện, ai cũng không có đi chú ý tới trong phòng có gia hỏa đang ngủ.



Chuông vào học vang lên, một lão sư trung niên hơn năm mươi tuổi đi vào phòng, phòng học lập tức trở nên yên tĩnh rất nhiều. Đáng tiếc, âm thanh chuông reo vào học cũng không có đánh thức Tề Nhạc đang ngủ, ăn no ngủ, tuyệt đối là chuyện vô cùng mỹ diệu.

Chương trình học ở đại học cũng không giống như lúc cấp ba, cũng không có nghiêm cẩn, lão sư dụng tâm dạy, về phần các học viên có học hay không, lão sư không thèm quản tới, dù sao, nếu như ngươi không học tốt, vậy không có khả năng hoàn thành học phần. Tại Thanh Bắc là đại học hàng hiệu, tố chất của học sinh rất cao, lão sư cũng nghiêm cẩn hơn các đại học khác một chút.

Bắt đầu học, trước hai mươi phút thì không có gì khác biệt, âm thanh của lão sư họ Lý này vẫn vang lên đều đều, nói về các vấn đề triết học, nhưng qua hai mươi phút, một âm thanh không cân đối vang lên trong phòng học.

- Hừ -- phốc --, hừ -- phốc --

Có tiếng lẩm bẩm, mang theo âm thanh thổi hơi vang lên trong phòng. Tất cả học sinh đều nhìn qua, ngay sau đó, trong phòng học có tiếng cười vang. Dù sao, tiếng lẩm bẩm của Tề Nhạc rất có trình độ, trầm bồng du dương, âm thanh cao thấp phối hợp liên hoàn, nhất là cái thổi cuối cùng, tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu.

Gương mặt nghiêm túc của Lý lão sư nghiêm biến sắc, hắn đi dạy nhiều năm nhưng chưa gặp cảnh này, bị học sinh cươi, đây là chuyện không thể tha thứ cho bất cứ lão sư nào, cơ hồ không có chút do dự, bản sát trong tay hắn quăng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK