Buổi sáng khi nhìn thấy Vũ Mâu đổi bộ quần áo này, hắn trọn vẹn ngốc trệ năm phút. Hắn vạn lần không ngờ, Vũ Mâu không chỉ tướng mạo mỹ lệ mà khí chất càng tuyệt hảo, mà ngay cả dáng người cũng vạn người mới có một. Thân hình của nàng không nóng bỏng như Như Nguyệt, cũng không có mị hoặc như Tác Tác, mỗi một chỗ đều là tỉ lệ hoàn mỹ tiêu chuẩn vô cùng. Hai chân thon dài rất tròn thẳng tắp, đường cong cực kỳ nhu hòa, vòng eo mảnh khảnh cơ hồ một tay có thể nắm giữ. Bờ mông rất tròn mặc dù cũng không lớn nhưng rất vừa tay làm Tề Nhạc nuốt nước miếng không ít. Mái tóc màu tím được vén lên, mũ lưỡi trai màu đen trên đỉnh đầu che lại, màu sắc của tóc cũng bị Tề Nhạc cố ý nhuộm thành màu đỏ sậm, nếu như không phải nhìn chính diện hoặc là quen thuộc trên người trên người Vũ Mâu thì tuyệt đối không nhận ra nữ lang gợi cảm xinh đẹp này là người thừa kế của Nữ Thần Athena.
Nhìn Vũ Mâu, ngay cả Minh Minh đều có chút muốn huýt gió (trêu ghẹo) chứ đừng nói là Tề Nhạc, so với Vũ Mâu tuy rằng mỹ mạo của Minh Minh cũng không tầm thường, tương đối còn trẻ trung hơn vài phần.
Vũ Mâu lấy tay kéo vành nón xuống nói:
- Đừng nói là em, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình nữa. Y phục này có hơi bó sát làm chị cảm giác không thoải mái.
Minh Minh hiếu kỳ hỏi:
- Vũ Mâu tỷ, vậy trước tới giờ chị ăn mặc như thế nào?
Vũ Mâu mỉm cười, dịu dàng đáp:
- Bình thường đều là váy dài, váy dài rất thoải mái và dễ chịu.
Minh Minh tán thưởng:
- Y phục gì đã mặc lên người chị đều rất đẹp.
Vũ Mâu mỉm cười nói:
- Minh Minh cũng không tệ ah! Em đừng thấy Nhất Phàm biểu hiện ra không có gì, kỳ thật không thể có được trái tim em, hắn thống khổ vô cùng đó.
Khuôn mặt của Minh Minh đỏ lên, nàng nói:
- Chị Vũ Mâu, chị không được đùa giỡn em nha. Tề Nhạc nói người của chị đang đuổi theo, chị không sợ bị họ tìm ra sao?
Tề Nhạc ngạo nghễ nói:
- Nếu để cho họ tìm được thì anh không cần phải lăn lộn nữa.
Vừa nói, hắn một tay lôi kéo Vũ Mâu, một tay lôi kéo Minh Minh, một lần nữa hướng ra đường lớn phía ngoài. Một cỗ năng lượng nhàn nhạt từ trên người Tề Nhạc phát ra bao phủ thân thể của Vũ Mâu khiến cho khí tức nhàn nhạt của nàng bị che đậy, không thể phát tán.
Trong lúc ba người Tề Nhạc trên đường cái trên đường cái Luân Đôn tìm kiếm lấy quà vặt đặc sắc nơi này thì tại thế giới dưới lòng đất Tây Phương đã tràn ngập tin tức hắc ám.
- Một trăm triệu USD treo giải thưởng lấy mạng một người. Loại tin tức này xưa nay chưa từng có, còn là lần đầu tiên đạt được ah! Bất quá, yêu cầu cũng hơi khó khăn. Mặc dù là người chết, nhưng giữ toàn thân, ngay cả huyết dịch cũng muốn giữ lại, đây là cái yêu cầu quái đản gì vậy?
Trong một quán rượu hắc ám, một nam nhân thân hình cao lớn bất mãn nhìn tờ giấy trong tay.
Battender bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Ta lại cảm thấy rất đáng giá, không phải là giết nữ nhân sao? Người ta đã chịu trả nhiều tiền như vậy. Thật nhiều yêu cầu cũng rất bình thường đấy. Jake, ngươi chuẩn bị tiếp nhận sao?
Nam nhân tên Jake mặc một cái quần bằng vải bố màu xanh sẫm, trên người mặc áo ba lỗ, phô bày cơ bắp hùng tráng như đá hoa cương. Trong mắt toát ra một tia quang mang rét lạnh:
- Tiếp, đương nhiên phải tiếp. Tại sao lại không chứ? Cuộc làm ăn này nếu thành công, ta cũng có thể xin nghỉ hưu sớm, đến Hawaii đi hưởng thụ mỹ nữ với bãi cát.
Battender cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy ngươi cần phải cố gắng. Thời hạn là một tháng, tổng cộng ba người. Không nên sai sót, nữ nhân kia rất đẹp, ta xem qua ảnh chụp rồi. Đó là loại hình mỹ nữ cổ điển Tây Phương. Ngươi đến lúc đó cũng không nên t*ng trùng lên não làm trễ nải nhiệm vụ.
Jake khinh thường hừ một tiếng:
- Nữ nhân tuy đẹp nhưng có thể so với một trăm triệu USD sao? Ta đi đây.
Vừa nói, hắn ném một cuộn tiền giấy rồi đi ra ngoài quán bar.
Trong mắt Battender toát ra một tia quang mang âm hàn, hắn lầu bầu nói:
- Jake, hy vọng vận khí của ngươi rốt một chút. Nhiệm vụ lần này không hạn chế nhân số đấy. Tuy rằng bài danh của ngươi trên thế giới đứng trong hàng một trăm, chỉ e cơ hội không nhiều.
Cùng lúc đó tổ chức sát thủ các nơi của thế giới dưới lòng đất nhận được nhiệm vụ một trăm triệu USD này. Luân Đôn, nhất định đêm không còn yên tĩnh nữa.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Vũ Mâu đem miếng cá rán thứ tư ăn xong, nhìn gương mặt của nàng lưu lại dầu mỡ như mặt mèo, hắn không khỏi có chút buồn cười:
- Vũ Mâu, em có phát hiện không, từ khi anh đến Athen, lượng cơm em ăn cũng không ngừng tăng lên đấy.
Cá rán cùng khoai tây là quà vặt rất nổi danh của Luân Đôn, hương vị xác thực rất không tồi, trước mặt Tề Nhạc đã xếp đặt một đống xương cá rồi.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc nói:
- Ai quy định em không thể ăn nhiều một chút chứ?
Minh Minh tò mò hỏi:
- Chị Vũ Mâu, chẳng lẽ chị không sợ béo sao? Thực phẩm dầu mỡ dễ gây béo phì nhất đó?
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Chúng ta có thể dùng hoạt động để loại bỏ mỡ thừa, cái này rất đơn giản. Em cũng có thể làm được đấy.
Đôi mắt to xinh đẹp của Minh Minh sáng ngời:
- Thật sự có thể sao? Thật tốt quá. Chị Vũ Mâu, chị nhất định phải dạy cho em nha.
Vũ Mâu mỉm cười gật đầu, cầm lấy miếng cá chiên thứ năm nói:
- Không có vấn đề, ăn xong chị sẽ dạy cho em, rất đơn giản thôi.
Lúc này, nàng mang trên mặt bình cái kính râm siêu bự như đại minh tinh hay đeo cơ hồ khuất nửa khuôn mặt, hơn nữa phối hợp với dầu mỡ làm cho bề ngoài cực kỳ đáng yêu, làm gì còn bộ dạng của Athena chứ?
Minh Minh hưng phấn cũng cầm lấy một miếng cá nói:
- Rốt cục không cần chú ý dáng người rồi, thật tốt quá. Em cũng ăn vậy.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Anh thật đáng thương a. Ví tiền của anh.
Đúng lúc này sắc mặt Tề Nhạc đột nhiên hơi đổi, kéo mạnh Vũ Mâu vào ngực mình, miếng cá chiên vừa đưa đến miệng bỗng rơi xuống đất. Phịch một tiếng địa phương Vũ Mâu vừa ngồi xuất hiện một cái hố sau chừng hai thốn.
Ánh mắt Minh Minh chợt lóe sáng, khóa chặt khí tức trên mái nhà bên cạnh một tòa cao ốc.
Tề Nhạc dùng thân thể của mình bảo vệ Vũ Mâu, đúng lúc này lại một viên đạn từ súng ngắn bay tới. Lúc này đây, Tề Nhạc không có né tránh, hừ lạnh một tiếng, gió vô hình xuất hiện xuất hiện chung quanh thân thể của hắn, viên đạn bị gió ánh hưởng chưa kịp trúng mục tiêu đã rơi xuống mặt đất.
Minh Minh vừa muốn lao ra, lại bị Tề Nhạc ngăn cản:
- Chúng ta đi, xem ra diễn xuất sắp bắt đầu.
Vừa nói hắn ôm Vũ Mâu vào trong ngực tiến vào cửa hàng bên cạnh.
Jake thổi thuốc súng trên miệng súng ngắm một cái, trong lòng mắng một câu đồng thời âm thầm giật mình. Phản ứng bén nhạy như thế, chẳng lẽ người nam nhân kia có thể biết trước nguy hiểm hay sao?