- Đến lúc nào rồi rồi, anh còn nói những chuyện này làm gì. Đừng nói nữa.
Lúc này, những người khác cũng đều đã đi tới trước người Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn Trát Cách Lỗ sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói:
- Đại. . . Sư. . . thật không làm. . . nhục mệnh, bảo vệ.. . . Cự. . . Thú Hoạt. . . Xá Lợi. Ta làm tốt không. . . Ta muốn ngủ. . . Rồi. Xin các ngươi giúp. . . Ta. . . Hảo hảo bảo hộ. . . Nàng. . . nàng là. . .người đáng thương. . . ngàn vạn không để. . . Để cho. . . Nàng . . bị. . . Bất cứ thương tổn gì. . . , được chứ? . . . Để cho ta. . . Hảo hảo ngủ một giấc, tin tưởng, . . . Chờ ta tỉnh lại. . . ta liền. . . Có thể trở về nhà. . . Rồi. Không cần cảm thụ. . . trên máy bay. . . sợ độ cao. . . cảm giác. . . , tựa hồ . . . Rất không tồi. . . Nha. . . .
Tề Nhạc phun ra một ngụm máu, rồi gián đoạn câu nói. Tay trái điểm nhẹ Kỳ Lân Châu ở trước ngực một chút, hắn lợi dụng năng lượng của Minh Minh đưa vào chuyển hóa làm của mình Vân Lực, đem Văn Đình bên trong Kỳ Lân Châu phóng ra ngoài.
- Tề Nhạc, anh là đồ hỗn đản, sao anh lại ngốc như thế chứ? Em có đáng gì mà anh phải hủy hoại cuộc đời của mình...
Văn Đình mới vừa xuất hiện, lập tức dùng tay của mình đè bả vai của Tề Nhạc. Năng lượng màu đỏ phong bế miệng vết thương của hắn lại, lưu lại một tần huyết nhàn nhạt. Đáng tiếc, Tề Nhạc đã hoàn toàn lâm vào trong hôn mê, căn bản là không nghe được thanh âm của nàng.
- Cô nói cái gì? Cái gì gọi là hủy cả đời?
Hải Như Nguyệt lo lắng hỏi.
Văn Đình nhìn nàng một cái, khóc không thành tiếng mà nói:
- Tề Nhạc vừa rồi dùng là chung cực Kỳ Lân Tí, nếu như anh ấy kế thừa huyết mạch Kỳ Lân bình thường thì hiện giờ đã chết rồi. Cho dù anh ấy có huyết mạch Hắc Kỳ Lân vương giả của Kỳ Lân không chết, lại cũng cần một trăm năm thời gian, mới có thể nương tựa theo năng lực bản thân khôi phục! Một trăm năm, suốt một trăm năm ah!
Trầm mặc, bất luận là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Vũ Mâu cùng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, hay là những cao thủ Giáo Đình sống sót sau tai nạn đều vào hoàn toàn trong trầm mặc.
Vành mắt của Hải Như Nguyệt không biết lúc nào đã biến thành màu đỏ, hai mắt tràn ngập khí tức khủng bố quét về phía những cao thủ còn lại của Giáo Đình. Cảm nhận được khí tức khủng bố trên người nàng phát ra ngay cả hồng y giáo chủ Las Ogg đều có chút sợ hãi.
Từng chữ từng chữ lạnh như băng từ trong miệng của Hải Như Nguyệt phát ra:
- Bắt đầu từ bây giờ, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng Giáo Đình thế bất lưỡng lập. Các ngươi lập tức cút ra khỏi đại địa Viêm Hoàng. Ngày khác gặp lại, là địch không phải bạn.
Cuối cùng Như Nguyệt vào thời khắc mấu chốt vẫn còn bảo trì vài phần thanh tỉnh, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiện giờ không còn lực chiến đấu. Nàng cố nén nội tâm thống khổ cùng phẫn nộ ra lệnh trục khác với đám người Giáo Đình.
Las Ogg há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Hắn rất tỏ tường, trước mặt Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng Hy Lạp Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, muốn lấy được thánh nguyên là chuyện không có khả năng. Hơn nữa trước đó cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu chiến một trận sớm đã làm cho mấy người nguyên khí đại thương rồi. Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, người còn sống mang theo thi thể những người đã chết yên lặng rời khỏi rừng rậm nguyên thủy này.
Mắt nhìn đám người Giáo Đình rời đi, lại nhìn Văn Đình nằm ở bên cạnh Tề Nhạc.
Hải Như Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngả rạp về phía sau, may mắn Minh Minh phản ứng rất nhanh, mới kịp thời ôm lấy thân thể của nàng.
- Thật không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này như hiện giờ.
Trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia bi thương, nhìn thật sâu Tề Nhạc chỉ còn lại có một cái cánh tay. Nàng hướng Trát Cách Lỗ nói:
- Đại sư, chúng tôi cũng phải đi về rồi. Chờ sau khi Tề Nhạc tỉnh lại, mời chuyển cáo hắn, bất luận khi nào, tôi đều ở Hy Lạp cùng đợi hắn tới chơi. Đây là phương thức liên lạc của tôi. Hi vọng lại một ngày nào đó có thể biết được tin tức hắn đã khôi phục.
Trát Cách Lỗ tiếp nhận tạp phiến truyền tin của Vũ Mâu hơi thi lễ nói:
- Chuyện hôm nay nhờ có quý phương tương trợ, bất luận như thế nào, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đều thiếu nợ Hy Lạp một cái nhân tình, ngày khác nhất định sẽ hồi báo.
Vũ Mâu không có nói cái gì nữa. Mang theo Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trở lại phương hướng họ từng đến.
Khi mấy người đã ly khai khỏi tầm mắt các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chòm sao Sư Tử Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Il Elias nhịn không được hỏi:
- Tiểu thư, vừa rồi những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phần lớn cũng đã rất hư nhược rồi, chúng ta lần này tới đến Viêm Hoàng địa mục không phải thánh nguyên sao? Thánh nguyên đang ở trước mắt, tại sao phải buông tha cho cơ hội tốt như vậy?
Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:
- Sự thần bí của Đông Phương chúng ta vẫn còn biết quá ít. Tuy rằng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đại bộ phận bản thân bị trọng thương, nhưng tình huống của chúng ta cũng không khá hơn bao nhiêu. Huống chi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một khắc khi Tề Nhạc bộc phát năng lượng đáng sợ đến cỡ nào sao? Cái loại lực lượng hủy thiên diệt địa đó, ta vĩnh viễn đều không thể quên.
- Chẳng lẽ ngươi có thể bảo chứng ở bên trong các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lại không ai có thể giống như Tề Nhạc bộc phát ra năng lượng khổng lồ như thế? Không cần nhiều, chỉ cần có một người thôi là đủ để đem chúng ta hủy diệt. Hơn nữa, vị Trát Cách Lỗ đại sư vốn có lực lượng đặc thù bác đại tinh thâm, đều không phải chúng ta có thể mạo phạm được.
- Cùng hắn mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm chém giết đoạt một cái đồ vật đối với chúng ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn không bằng lưu lại một cái ấn tượng tốt. . Nói không chừng, sau này đối với chúng ta sẽ càng thêm có lợi. Trải qua một trận chiến này, tốc độ phát triển của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ sợ sẽ tăng nhanh, chúng ta cũng cần phải trở về, cố gắng tăng thực lực lên đối với chúng ta mà nói mới là lựa chọn tốt nhất.
Il Elias thở dài một tiếng:
- Trước kia tiểu thư một mực nói Đông Phương thần bí đến cỡ nào, đáng sợ đến cỡ nào, ta còn không cách nào hoàn toàn tin tưởng. Hôm nay cùng hung thú chiến một trận, mới khiến cho ta hiểu được khổ tâm của tiểu thư. Tiểu thư ngài nói rất đúng, bảo trì hữu nghị với Đông Phương đối với chúng ta hẳn là một chuyện tốt.
Vũ Mâu mỉm cười, nói:
- Đôi khi, không có được chỗ tốt nào chưa hẳn đã là chuyện xấu. Lần này tuy rằng chúng ta chỉ đi một chuyến tay không, nhưng kỳ thật lại đã nhận được rất nhiều hữu dụng hữu dụng. Đáng tiếc chính là, Tề Nhạc sau khi phóng thích năng lượng cường đại đó thì lại ... Ai! Chẳng lẽ đây chính là câu nói ở Viêm Hoàng: trời cao đố kỵ anh tài sao?