Nghe Tề Nhạc nói, sắc mặt Hi Thụy đại biến, nhân loại vào thời đại này, trí tuệ nhân loại còn hạn chế, đại đa số nhân loại đều cực kỳ thuần phác, hắn không nghĩ tới, ý định trong lòng của mình bị Tề Nhạc nhìn thấu. Dưới ánh mắt cơ trí của hắn, mình như không có chỗ che dấu, chẳng thể ẩn giấu được thứ gì.
- Đứng lại.
Hi Thụy hét lớn một tiếng.
Hơn mười chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn ở ngoài hang chạy vào, cây lao buộc tảng đá thô sơ chỉ về phía Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, cũng không quay đầu lại nói:
- Như thế nào, Tộc trưởng Hi Thụy còn muốn dùng vũ lực lưu tôi lại hay sao. Đáng tiếc, các người không có thực lực này.
Khí tức uy nghiêm từ trên người Tề Nhạc tràn ra ngoài, đây không đơn giản là uy nghiêm, mà còn là uy áp khí thế cường đại, khí thế vốn là vô hình, nhưng vào thời khắc này, Tề Nhạc như biến thành một thế giới khác, uy áp khổng lồ không thể chống lại được tràn ra mỗi góc của động huyệt, mà uy áp như hóa thành thực chất này làm cho hào quang trong mắt các chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn đầy sợ hãi, bàn tay không tự chủ được cầm chặt cây lao trong tay run rẩy, một ít người tâm trí yếu ớt, thậm chí bị uy áp đè ép té ngồi trên đất, thân thể run lên bần bật.
Mà ngay cả Hi Thụy, Đồ Tiết cũng cả kinh, đối mặt với áp lực của Tề Nhạc không có khả năng chống cự, Hi Thụy giật mình phát hiện, áp lực chủ yếu của Tề Nhạc là nhắm vào hắn, trong khoảnh khắc đó, năng lực mà hắn tự ngạo lại bị Tề Nhạc gắt gao khóa chặt, thậm chí Tề Nhạc còn không quay đầu trở lại, nương theo áp lực của bản thân lại có thể ngăn cản mình hoạt động, không cách nào điều động năng lượng.
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng Hi Thụy, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, mình so sánh với thanh niên trẻ tuổi dân tộc Khựa này còn kém quá xa. Hoàn toàn không cùng một cấp bậc a.
- Tề Nhạc huynh đệ, anh...
Đồ Tiết có chút lo lắng kêu lên một tiếng, ngay sau đó, hắn cũng không chống cự được uy áp của Tề Nhạc áp tới, đồng dạng không cách nào phát ra âm thanh.
Tề Nhạc chậm rãi xoay người, trong đôi mắt đen tràn ngập hào quang màu bạc, tất cả áp lực biến mất, những chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn kia ngã nhào trên đất, thở hổn hển từng ngụm, mà Đồ Tiết cùng Hi Thụy thì như trút được gánh nặng, hoảng sợ trong mắt càng không che dấu được. Thừa nhận áp lực nhỏ nhất chính là Mân Côi, đối với mỹ nữ, Tề Nhạc luôn có lòng thương tiếc.
- Tộc trưởng Hi Thụy, tôi chỉ muốn nói cho ngài biết, trên thế giới này, có một ít người không thể lợi dụng. Mà tôi là một trong số đó. Tôi thấy ngài là bạn của Đồ Tiết đại ca, cho nên hôm nay tôi mới khách khí như thế. Nếu như anh còn có ý định động võ với tôi, tôi không ngại giáo huấn anh một lần.
Hi Thụy cũng không phải người ngu, trong Tộc Thổ Cao Sơn này, người có được trí tuệ như hắn cực nhỏ, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu ngoài thực lực ra áp đảo các tộc nhân khác. Tuy chỉ cảm thụ qua khí tức trên người của Tề Nhạc, nhưng làm cho hắn hiểu được, nói:
- Tề huynh đệ, tôi cũng không có ý động võ, anh không nên hiểu lầm.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Vậy là tốt nhất. Tôi nghĩ, tôi ở lại chỗ này chỉ làm phức tạp tính toán của tộc trưởng thôi, cáo từ.
Mắt thấy Tề Nhạc phải đi. Đột nhiên Hi Thụy la lên:
- Chờ một chút, Tề huynh đệ. Tôi có tin tức di tích thiên thần.
Nghe những lời này, bước chân của Tề Nhạc lập tức dừng lại, dù sao, hiện tại với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn là đi tìm Côn Lôn kính. Nhưng mà, Tề Nhạc rất thông minh, hắn cũng không có vội vàng. Chỉ là lạnh nhạt nói:
- Hiện tại tộc trưởng nguyện ý nói cho tôi biết sao?
Hi Thụy thở sâu, tuy tuổi của hắn còn lớn hơn Tề Nhạc rất nhiều, nhưng mà, ở trước mặt Tề Nhạc, hắn phát hiện mình không thể chống lại ở phương diện nào cả, mà đối phương không làm gì cả, cũng có thể mang lại cảm giác thật lớn cho hắn.
- Tề huynh đệ, là như thế này. Những lời tôi nói cũng không phải là giả. Tôi nghĩ, có lẽ anh cũng hiểu, loại vật như di tích thiên thần này là hư vô mờ mịt. Tôi không có căn cứ cụ thể, làm sao có thể nói rõ chứ? Nhưng mà, trước kia tôi từng nói qua với đại tế tự, ở vùng đất của chúng ta, có vài chỗ cấm địa. Ngay cả những con cự thú kia cũng không dám tiến vào. Cũng không biết trong những cấm địa này có di tích thiên thần hay không.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Đã như vầy, rốt cuộc những cấm địa này ở nơi nào, trong đó có cấm kỵ thế nào?
Hi Thụy nói:
- Tình huống cụ thể tôi không rõ, tôi chỉ nghe mơ hồ từ đại tế tự mà thôi, hơn nữa, hơn nữa hắn cũng rất tơ tưởng tới cấm địa, nhất là cấm địa gọi là mộ Hiên Viên, tôi nghe hắn nói nhiều lần. Cho nên, có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thú. Tình huống cụ thể cũng chỉ có đại tế ti mới biết. Đến bây giờ, tôi không có gì giấu diếm. Không sai, tôi đúng là có cừu oán với Lô Tư.
Nói tới đây, Hi Thụy không có che dấu cảm xúc của mình. Trong mắt có cừu hận lóe lên.
Tề Nhạc lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi hắn giảng thuật.
Hi Thụy nói:
- Con của tôi, vốn là hi vọng của Tộc Thổ Cao Sơn chúng tôi, thậm chí là hy vọng của cả Tộc Thổ, thời điểm hắn hai mươi tuổi, thậm chí đạt được đại tế ti chỉ điểm một năm. Bất luận là năng lực hay trí tuệ, đều mạnh hơn các tộc nhân khác. Đồng thời, nó cũng là kiêu ngạo của tôi. Nhưng mà, thời điểm năm trước, con của tôi thật vất vả tìm được đồng bọn cự thú cường đại, đột nhiên lại xuất hiện nguy cơ lớn. Thời điểm chờ chúng tôi tìm được, thi thể của nó chỉ còn lại một nửa.
Tề Nhạc có chút tò mò nói:
- Tôi nghe Đồ Tiết đại ca từng nói qua, thời điểm tộc nhân các người tìm kiếm cự thú, sẽ có chiến sĩ có cự thú đi cùng mà. Nếu là con của ngài, chẳng lẽ ngài không có bảo hộ hắn?
Bi thương tràn ngập trong mắt Hi Thụy, hai mắt của hắn lúc này hồng lên.
- Đương nhiên là có, đó là con tôi a! Nhưng mà, khi đó, con của tôi đã thu phục được cự thú. Con cự thú kia đã tiếp nhận hắn, mà tôi còn có nhiều chuyện trong tộc cần xử lý, cho nên đi trở về trong tộc trước. Thế nhưng mà, sau một ngày qua đi, nó còn chưa trở về, trong lúc cấp bách, tôi phải đi tìm nó lần nữa, thế nhưng mà, lúc này tôi tìm được cũng chỉ có thi thể của nó mà thôi. Tề huynh đệ, anh có thể tưởng tượng tâm trạng của tôi thế nào rồi chứ? Tôi chỉ có một đứa con như vậy thôi!
Tề Nhạc nói:
- Nhưng mà, vì sao ngài có thể khẳng định đó là do cha con Lô Tư làm ra?
Hi Thụy xiết chặt hai đấm.
- Không phải chúng thì còn ai đây? Con cự thú đồng bọn của Lô U kia, chính là con cự thú mà con của tôi tìm được! Nếu như không phải nó, chẳng lẽ còn có người khác sao? Tuy tôi không biết vì sao bọn chúng làm được, nhưng mà, tôi cơ hồ có thể khẳng định, chuyện này là tội nghiệt của bọn chúng. Nếu như tôi có chứng cớ, sao tôi chờ tới bây giờ chứ.