Tề Nhạc kinh ngạc hỏi.
- Vậy còn anh? Vậy tại sao anh ở nơi này? Tôi và anh cùng là nhân loại. Tôi tới nơi này chỉ có một mục đích, nơi này phù hợp với tên hiệu của tôi cho nên tôi ở chỗ này.
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
- Sát Thần, Sát Thần, anh tới nơi này để giết thần?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Bạch Khởi, nam tử trước mặt lại có dũng khí như thế thì khó trách khí cơ lại làm mình cảm thấy khủng bố như vậy. Cảm giác không được năng lượng nhưng mà khí tức sắc bén làm toàn thân của Tề Nhạc đề phòng. Giờ này khắc này đột nhiên linh hồn của Tề Nhạc rung động mạnh hơn, rốt cuộc hắn cũng hiểu khí tức bén này là cái gì rồi, đây không phải do năng lượng hình thành, mấu chốt cũng không phải kiếm của hắn mà là sát khí. Khí tức sắc bén này do sát khí của Bạch Khởi tạo thành.
Thở sâu miễn cưỡng bình phục tâm tình.
- Vậy anh thành công sao?
Tề Nhạc trầm giọng hỏi.
Bạch Khởi cười cười tự giễu, nói:
- Thần đã không tồn tại, cho dù tôi có làm được thì đi tìm ai để giết đây? Nhưng mà tôi lại bại, cho nên tôi vẫn ở lại nơi này, trở thành thống soái của những thiên binh nơi đây.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên.
- Anh thua trong tay thủ hạ của Đông Hoàng Chung?
Bạch Khởi ngẩng đầu, lúc này Tề Nhạc mới chính thức nhìn thấy ánh mắt của hắn, ánh mắt hắn là màu trắng, không có bất kỳ tình cảm nào.
- Đúng.
Chỉ nói ra một chữ đơn giản rồi thôi.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tốt, tôi hiểu rồi.
Bạch Khởi nói:
- Hắn vốn có thể giết tôi, nhưng mà hắn lại không làm như vậy. Hắn nói thực lực của tôi đã đạt tới Thần cấp rồi, trừ phi tôi giết chính mình, nếu không trên thế giới này không có thần nào giết được tôi. Nhưng nếu như tôi ở lại chỗ này thì sẽ có cơ hội. Bởi vì chỉ cần là thần chính thức thì một ngày nào đó sẽ đi tới nơi này.
Tề Nhạc cười nói:
- Cho nên hiện giờ anh muốn giết tôi?
- Đúng.
Vẫn trả lời một chữ nhưng mà lần này kiếm trong tay Bạch Khởi chạm rãi chỉ xuống đất. Trong khoảng khắc này Tề Nhạc chỉ cảm không khí trở nên lạnh lẽo, một cổ huyết tinh thổi vào mặt.
Sát Thần Bạch Khởi, thì ra hắn không có chết trong tay Tần Thủy Hoàng, thời điểm giết chóc ở nhân gian không làm hắn thỏa mãn thì hắn lại tới đây, hắn muốn khiêu chiến chúng thần của Thần Giới. Sát ý như vậy làm nội tâm của Tề Nhạc sinh ra kính ý.
Bạch Khởi động, động chỉ có kiếm, hào quang đỏ như máu từ trên không áp xuống Tề Nhạc. Tề Nhạc cũng động, động cũng không phải kiếm mà là hai tay, xích kim sắc quang mang mang theo một đạo quang trảm như thiểm điện đánh tới. Năng lượng, trong nháy mắt đã áp súc cực hạn.
Không có âm thanh phát ra, hai chủng màu sắc đỏ và vàng mở rộng ra chung quanh, hai người vẫn đứng ở nơi đó, chỉ có điều bọn họ tay cầm kiếm và mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất.
Đối mắt nhìn nhau, ánh mắt Tề Nhạc có chút bình tĩnh, mà con ngươi của Bạch Khởi lúc này nhiều hơn vài sợi tơ máu.
Phanh một tiếng Kỳ Lân Huyễn trong tay đã biến thành hào quang màu đỏ, lúc này đây không còn tổn hại, mà hủy diệt chân chính lại là Kỳ Lân Huyễn đã từng có tư cách đứng đầu trong Kỳ Lân bát trân, cứ như vậy chính thức hủy diệt, vĩnh viễn không có khả năng chữa trị lại.
Một đạo vết rách từ ngón tay phải của Tề Nhạc lan dần lên vai, lại phanh một tiếng cánh tay phải của hắn như vàng ròng bị cắt ra, đồng dạng hóa thành hào quang biến mất, một vết máu vừa nhìn thấy đã bị giật mình, máu tươi theo dấu vết chảy xuống nhỏ vào không gian hư vô.
Hai màu đen bạc hiện ra vây quanh cánh tay phải của Tề Nhạc, hình xăm trên người của hắn rất rõ ràng, lúc này đã hoàn toàn chuyển đổi trên tay của hắn.
- Năng lượng của anh mạnh hơn tôi.
Bạch Khởi nói ra.
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Nhưng mà tôi thua.
Bạch Khởi nói:
- Anh biết mình thua ở điểm nào không?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Thua ở sát khí của anh. Sát khí của tôi không bằng anh, cho nên tôi thua.
Bạch Khởi nói:
- Đúng vậy, anh chỉ có sát ý mà không có sát khí. Hoặc là nói sát khí của anh với tôi hoàn toàn có thể xem nhẹ. Sát khí đủ để phá hủy thế gian, kể cả thần. Nhưng mà anh có thể thừa nhận một kiếm này của tôi thì anh đã tăng lên Thần cấp rồi. Nhưng mà đây là một kiếm duy nhất.
Tề Nhạc cười,
- Cảm ơn anh Sát Thần Bạch Khởi. "
Bạch Khởi sững sờ, nói:
- Cám ơn tôi?
Tề Nhạc gật gật đầu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Bởi vì anh đã cho tôi thấy quá nhiều thứ. Sát khí là tất cả của anh, cũng là vũ khí cường đại nhất của anh, cho dù năng lượng của anh không bằng tôi nhưng mà kiếm của anh lại thắng. Mà tôi không giống anh, đột nhiên tôi phát hiện tôi không cần sát khí, bởi vì tôi và anh không giống nhau. Đều là thần nhưng mà thần lực lại khác nhau như nước và lửa.
Ánh mắt Bạch Khởi nhìn qua Tề Nhạc trở nên quái dị hơn nhiều, nhưng mà tơ máu trong mắt của hắn nhiều hơn.
- Anh biết chúng ta chiến đấu thì kết quả là cái gì không?
Tề Nhạc hỏi.
Bạch Khởi nói:
- Anh chết tôi mất mạng.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, chính là anh chết tôi mất mạng. Sát khí của anh đủ để hủy diệt tôi, nhưng mà năng lượng cường đại của tôi sẽ xé nát người của anh. Cho nên kết quả của chúng ta là lưỡng bại câu thương. Nếu như là tôi vừa rồi thì kết quả chắc chắn là như vậy.
- Chẳng lẽ anh hiện giờ không giống vừa rồi sao?
Bạch Khởi lạnh lùng nói ra.
Tề Nhạc lại chăm chú gật gật đầu, nói:
- Tiền bối, ngài có biết trên thế giới này có hai chữ đốn ngộ hay không?
Bạch Khởi cười lên, cười to điên cuồng.
- Anh nói mình đốn ngộ? Anh ngộ được cái gì?
Tề Nhạc vẫn chăm chú như trước, nói:
- Đúng, tôi ngộ, cho nên kết cục của chúng ta sẽ có cải biến. Nếu như dựa theo tình huống xảy ra vừa rồi thì thời điểm anh chém tôi kiếm thứ ba thì chúng ta cùng lúc hủy diệt, tôi chết với kiếm của anh, anh chết trong lĩnh vực Phân Thân bộc phát của tôi. Nhưng mà bây giờ không giống, bởi vì tôi ngộ!
Tiếng cười của Bạch Khởi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, nói:
- Anh thật ngộ ra?
Tề Nhạc gật gật đầu, lúc này hắn không có lên tiếng..
Bạch Khởi lại cười lần nữa, chỉ có điều lần này hắn cười rất ôn hòa.
- Tốt, anh ngộ ra. Tôi vốn cho rằng trên thế giới này nhân loại đã không có khả năng xuất hiện tồn tại vượt qua tôi, cho nên tôi cô độc ở lại nơi này, bởi vì tôi biết rõ dù có ở nơi nào tôi cũng cô độc như cũ. Nhưng mà anh ngộ nên tôi không hề cô độc. Kiếm và tôi cùng danh xưng với nhau, cũng gọi là Sát Thần, đến đây đi, cho tôi thấy anh ngộ ra cái gì.
Trường kiếm hoàn toàn phủ trong quang mang đỏ như máu, Bạch Khởi lại giơ nó lên cao lần nữa, ánh mắt ngưng mắt nhìn qua người của Tề Nhạc, lúc này đây hai mắt của hắn giống như kiếm của mình hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Sát khí chung quanh biến mất, thậm chí không còn cảm giác sắc bén như vừa rồi, nhưng mà Tề Nhạc lại biết tất cả sát khí của Bạch Khởi lúc này đã ngưng tụ vào trong chuôi kiếm.