- Không, tiểu thư tôn kính, những người này cũng không phải người vô tội. Bọn họ thờ phụng lực lượng Hắc Ám, linh hồn của bọn họ đã trầm luân, nhất định phải trải qua tinh lọc mới có thể đạt được tân sinh. Tôi nguyện ý giúp trợ bọn họ tinh lọc bản thân, cho bọn họ một cơ hội hối cải để làm người mới, chẳng lẽ không được sao?
Minh Minh lạnh lùng nhìn Rafael, nói:
- Nếu đã như thế, vậy thì chiến đấu đi, muốn thương tổn bọn hắn, anh phải bước qua thi thể tôi mới được.
Khuôn mặt anh tuấn của Rafael toát ra một tia bất mãn:
- Tiểu thư tôn kính, khí tức của cô khiến tôi cũng không muốn chiến đấu với cô. Tôi có thể cảm giác được, cô cũng không phải thuộc về nơi này. Cần gì phải vì những sinh vật ti tiện này mà đối nghịch với chúa chứ? Đối cô không có bất cứ chỗ tốt nào đâu, không bằng, chúng ta kết giao bằng hữu được không? Khí chất của tiểu thư khiến cho tôi phi thường thưởng thức.
Minh Minh sửng sốt, ngay cả những cao thủ Giáo Đình ở bên dưới cũng đều ngây ngẩn cả người, bọn hắn chẳng ai ngờ rằng, Quang Nhan Thiên Sử Rafael do Nowitzki dùng thân thể của mình làm cơ sở triệu hoán đến vậy lại nói ra những lời như vậy, nguyên một đám không khỏi đều toát ra thần sắc không biết nên khóc hay cười, vị Đại thiên sứ trưởng này tựa hồ cũng quá đơn thuần đi.
Minh Minh vỗ nhè nhẹ hai cánh của mình:
- Chiến đấu đi, chúng ta không có bất luận tiếng nói chung nào cả. Tôi đến từ đông phương, anh có thể gọi tôi là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Rafael sắc mặt biến đổi:
- Cô tới từ đông phương? Những thuộc hạ của những đông phương thần đế kia sao? Cái này có thể có chút phiền phức rồi. Rốt cuộc là đánh hay không đây? Tiểu thư, cô thật sự khiến tôi thập phần khó xử. Chúng tôi cũng không nguyện ý sinh ra mâu thuẫn với phương đông. Bất quá, cô cũng thấy đấy, ở đây nhiều Hắc Ám sinh vật như vậy, nếu như tôi không ra tay thì sau khi trở về, chỉ sợ Thiên Đế sẽ trách phạt tôi. Không bằng, chúng ta mỗi người lùi một bước thế nào, cô rời khỏi đây, tôi cũng quay về Thượng Thiên được không? Như vậy, tôi cũng có thể có bàn giao chuyện này được.
Nhìn bộ dáng chân thành của Rafael, trong nội tâm Minh Minh vậy mà nhớ tới một người, đó chính là Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du. Người này rõ ràng thực lực kinh người, nhưng lại một chút sát khí cũng không có, khiến nội tâm Minh Minh đối với hắn không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.
- Anh không động thủ, cũng không có nghĩa là những người của giáo đình kia sẽ không động thủ, thực xin lỗi, hảo ý tâm lĩnh. Chiến đấu đi.
Quang Nhan Thiên Sử Rafael nhìn Minh Minh, thở dài một tiếng, nói:
- Cái này cần gì chứ? Đã như vậy, tôi cam đoan không tổn thương tính mệnh của cô là được. Dù sao, một vị tiểu thư xinh đẹp như cô, đây là tác phẩm tốt nhất của Chúa Trời ah!
Lời hắn nói khiến ba vị Hồng y đại giáo chủ khác không khỏi xấu hổ, lời này nói thật mất mặt không nhỏ, thực tế đối phương tới từ phương đông mà.
Minh Minh có chút không kiên nhẫn mà nói:
- Anh nói xong chưa, anh chàng mê gái?
Hai cánh bỗng nhiên hợp lại, hai Phụng Sồ Trảm bỗng nhiên mà ra, xoắn về phía thân thể Rafael.
Ánh mắt Rafael nhìn qua rất nhu hòa trong nháy mắt liền trở nên lợi hại, hai tay vờn quanh ở trước ngực, một đoàn quang mang màu vàng bộc phát, tựa như một đạo bình chướng, đón nhận hai đạo thải hồng hào quang kia.
Tiếng va chạm rất nhỏ từ điểm tiếp xúc của hai loại hào quang truyền đến, thân thể thải hồng điểu cực lớn hơi khẽ chấn động, trong miệng phát ra một tiếng kêu to rõ.
Quang mang màu đỏ biến mất, một ít kim sắc quang mang vốn còn sót lại cũng trong một tiếng kêu to rõ này bị chấn không còn sót lại chút gì.
Rafael mỉm cười nói:
- Tốt, lại là sóng âm công kích. Có thể gặp được đối thủ như tiểu thư thực là vinh hạnh của tôi, tiểu thư đến từ phương đông, cô cũng nên cẩn thận nha.
Minh Minh thật sự cảm thấy rất phiền với tên kia, lần này ngay cả trả lời cũng không có, hai cánh đại triển, bay thẳng đến Rafael.
Một thanh trường kiếm màu vàng ngưng kết trong tay Rafael, đồng dạng một đạo Thập Tự Trảm từ trong tay hắn dùng ra. Không biết mạnh hơn chánh án Inzaghi bên dưới bao nhiêu lần. Quang mang màu vàng bay về phía Minh Minh, sáu cánh sau lưng Rafael đồng thời gập xuống, quang điện màu vàng nhàn nhạt không ngừng từ không trung ngưng tụ về phía thân thể hắn, cặp mắt của hắn cũng biến thành màu vàng.
Quang Nhan Thiên Sử Rafael, sức chiến đấu trong sáu vị đại thiên sứ trưởng ở Thiên Giới cũng không xuất sắc, chỉ là xếp hạng thứ hai đếm ngược từ dưới lên mà thôi, nhưng hắn dù sao cũng là Lục Dực Sí Thiên Sứ, dù cho năng lực có kém hơn Khủng Bố Ma Vương của địa ngục một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Thập tự quang trảm tràn đầy khí tức thần thánh là thần thánh năng lượng cực kỳ ngưng tụ, lúc này, Minh Minh phải chịu thiệt rồi.
Vẫn là Phụng Sồ Trảm, năng lượng hoàn toàn ngưng tụ trên sắc bén, nhìn qua là mảng lớn quang trảm, kỳ thật lực công kích chính thức chỉ ở trên đạo tuyến sắc bén kia thôi, hào quang còn lại đều là tàn ảnh của đạo tuyến này.
Trong tiếng nổ vang, Phụng Sồ Trảm biến mất. Mà Thập Tự Trảm màu vàng do Rafael phát ra tuy rằng cũng bị Phụng Sồ Trảm chém thành công, nhưng lúc này, năng lượng ngưng tụ kia cũng không phân tán, biến thành từng đạo kim sắc quang mang, đuổi theo thân thể Minh Minh.
Minh Minh trong miệng phát ra một tiếng kêu to chói tai, quang trảm dưới sự trùng kích của sóng âm hơi chậm lại một chút. Minh Minh hai cánh liền giương, từng đạo Phụng Sồ Trảm phá không mà đi, phân cách quang trảm kia thành nhưng quang điểm nhỏ hơn, nhưng khiến cho nàng giật mình chính là, Thập Tự Trảm tuy rằng bị phân cách, nhưng sau khi phân cách lực công kích vẫn tồn tại.
Tình huống như vậy khiến cho Minh Minh có chút bối rối rồi, kinh nghiệm thực chiến của nàng dù sao cũng chênh lệch rất nhiều với Tề Nhạc, rơi vào đường cùng, chỉ có thể triển khai hai cánh thối lui về phía sau.. Không sử dụng Phụng Sồ Trảm nữa, mảng lớn năng lượng thải hồng sắc ngưng tụ thành một đạo màn sáng, chặn những công kích quang điện màu vàng kia lại.
Từ tiếng nổ vang chấn động dày đặc, một kiếm này của Rafael rốt cục bị hóa giải, nhưng thải hồng điểu khổng lồ do Minh Minh hóa thân thành lúc này đã ở ngoài 500m, trước ngực không ngừng phập phồng lấy, tiếp được một kiếm này của Rafael đã hao phí đại lượng năng lượng của nàng.
Rafael mỉm cười, nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, tôi thừa nhận, thực lực của cô rất mạnh, so với trong tưởng tượng của tôi còn cường đại hơn. Nhưng cô dù sao không thể nào là đối thủ của Sí Thiên Sứ được, nhận thua đi. Tôi không hi vọng xúc phạm tới cô. Công kích hình tuyến vừa rồi đủ để khiến tôi giật mình, nhưng Thập Tự Trảm của tôi lại có thể dùng điểm phá tuyến. Cái kia nhìn qua mặc dù chỉ là một Thập Tự Trảm thôi, nhưng kỳ thật là vô số điểm năng lượng kết nối cùng một chỗ tạo thành đấy, công kích của cô đối với tôi căn bản không có hiệu quả gì cả.