Ngưu Ma Vương nhìn Tề Nhạc, hung quang trong mát không ngừng lóe ra, Tề Nhạc nói đúng, tuy hắn rất mạnh, nhưng muốn bắt được Xi Vưu lại phi thường khó khan. Giống như Tề Nhạc nói, hiện tại mình bị hắn sai khiến, mà Xi Vưu ở thời đại này cũng chạy không được. Cơ hội về sau vẫn sẽ còn, mình tựa hồ vẫn còn nóng lòng một chút. Đúng, nhất định phải đáp ứng hắn, nhưng ngàn vạn không thể để cho hắn nhìn ra bất kỳ sơ hở gì. Nếu không, chính mình vừa mới vất vả nghĩ được biện pháp giải trừ lĩnh vực đồng sinh cộng từ sẽ không thể thực hiện được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngưu Ma Vương hòa hoãn rất nhiều, thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, dù sao ta cũng là người bị sai khiến của ngươi. Những ngày này tu luyện bên trong thân thể ngươi xác thực so với bên ngoài tốt hơn không ít, xem như là thù lao của ngươi đi. Ta đáp ứng trước giúp ngươi làm ba chuyện. Ngươi muốn làm cái gì? Có phải hay không muốn đem những người ám toán ngươi toàn bộ giết sạch? Kể cả những người chim kia. Cái khác không nói, thế nhưng giết chóc là cái mà ta thích nhất.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Để ngươi làm gì chỉ có ta mới có thể quyết định. Ngươi không cần phải gấp, nếu ta không nói ra yêu cầu trước khi ngươi làm hết thảy cũng không được tính đó. Không tệ, ta rất muốn giết những người kia, nhưng đó là cừu hận của ta, là một nam nhân, ta nhất định phải dựa vào lực lượng của mình để báo thù. Chuyện của bọn họ không cần ngươi phải quan tâm. Ba chuyện này tạm thời chưa cần thiết, đợi đến lúc ta cần, tự nhiên ta sẽ triệu hoán ngươi. Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể về.
Tề Nhạc cũng là do phân tích lợi và hại mới quyết định như vậy. Không tệ, nếu để Ngưu Ma Vương báo thù cho mình, hoặc là phụ trợ chính mình báo thù, nhất định sẽ phi thường thuận lợi. Nhưng mà nếu như vậy, tựa hồ hết thảy liền trở nên không còn ý nghĩa. Như cừu hận với Vũ Mâu và Giáo Hoàng, nếu như không thể tự thân động thủ, tất nhiên sẽ thương tiếc cả đời. Dùng thực lực của mình để báo thù mà không có khả năng sao? Chỉ cần lực lượng của mình tăng lên đủ mạnh, nhất định có thể thành công, cần gì phải nhờ Ngưu Ma Vương làm. Đã có ba chuyện hứa hẹn của hắn, chính mình có tương đương với ba mạng. SO với để hắn trợ giúp mình báo thù thì tốt hơn rất nhiều. Huống chi, ở dĩ Tề Nhạc để cho Ngưu Ma Vương làm việc giúp mình, sau đó mới giúp hắn tìm kiếm Xi Vưu cướp lấy Bàn Cổ phủ tự nhiên là có mục đích. Xi Vưu đạt được Bàn Cổ phủ đối với Tề Nhạc mà nói đúng là có uy hiếp rất lớn, đối với thần thú thời đại này cũng thế, nhưng so với Ngưu Ma Vương thì vẫn còn kém rất nhiều, chỉ cần nhân loại đủ thông minh, để cho những tiểu kỳ lân kia lớn lên, cho dù là có Bàn Cổ phủ, Xi Vưu cũng chưa chắc có thể tạo được bao nhiêu thương tổn. Sự xuất hiện của hắn, hiển nhiên là ông trời đã an bài tốt, đã như vậy, chính mình cần gì phá hư cân đối của thời đại này.
Xét về góc độ nội tâm, Tề Nhạc căn bản không có nghĩ tới phải trợ giúp Ngưu Ma Vương lấy được Bàn Cổ phủ, hắn biết rõ, tuy lĩnh vực đồng sinh cộng tử đủ để uy hiếp Ngưu Ma Vương. Nhưng mà bây giờ Ngưu Ma Vương quá cường đại, hắn lại ở trong thân thể mình, mặc dù là bị sai khiến, nhưng mà giống như một cái u ác tính lúc nào cũng có thể bộc phát. Bởi vậy, chính mình sớm muộn gì cũng phải giải quyết vấn đề này. Nếu để cho hắn lấy được Bàn Cổ phủ, chỉ sợ chính mình liền thật sự vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng hắn. Ba chuyện sao? Hắc hắc, tối đa ta liền cho ngươi làm hai chuyện, một chuyện cuối cùng không cần ngươi làm, như vậy không phải là ngươi không có cách nào bắt ta dẫn ngươi đi tìm Xi Vưu rồi hả? Tề Nhạc xấu xa nghĩ.
Hai người Ngưu Ma Vương và Tề Nhạc mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, ai cũng không biết đối phương đang tính toán gì.
Ngưu Ma Vương không tiếp tục nói chuyện cùng Tề Nhạc, trực tiếp về trong cơ thể hắn tiếp tục tu luyện. Mà Tề Nhạc cũng liên lạc với Tiểu Bằng ở phía sau. Bất quá, gần đây trong lòng hắn một mực có chỗ nghi hoặc, kể từ khi Giải Trữ nói chuyện cùng mình, vẫn ở trong trạng thái mê man, tuy Tề Nhạc cũng từng có mấy lần thức tỉnh hắn nhưng từ đầu đến cuối lại không thể thành công.
Cưỡi trên lưng Tiểu Bằng, Tề Nhạc rất nhanh liền trở về tổng bộ của Thổ tộc, tại thời điểm hắn trở về không có chú ý, vừa vặn gặp được bốn người Y Nhược, Thanh Long, Bạch Hổ cùng Như Nguyệt đang dùng thần long biến, tuy tiêu hao không nhỏ nhưng nàng là một trong những thủ hộ thần mạnh nhất, lại lo lắng Tề Nhạc cùng Xi Vưu chiến đấu, cho nên với tư cách người dẫn đường mang theo ba người đến trợ giúp Tề Nhạc.
Nhìn thấy Tề Nhạc bình yên vô sự, đám người Y Nhược vui mừng quá đỗi, một chuyến năm người một lần nữa trở về Thổ tộc. Trên đường, Tề Nhạc đem chuyện trước khi chiến đấu cùng Xi Vưu cặn kẽ giảng thuật một lần. Còn chuyện của Ngưu Ma Vương hắn lại không nói đến. Xi Vưu phục sinh khiến cho đám người Y Nhược không khỏi khẩn trương. Tuy nhiên lúc này đây đám người Tề Nhạc bọn hắn đã lấy được thắng lợn cực lớn, dưới tình huống không tổn thất một người đã làm cho Cửu Lê tộc mất đi mấy ngàn sức chiến đấu, còn làm cho Xi Vưu tạm thời ly khai, cho nhân loại nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Nhưng Xi Vưu dù sao cũng là viễn cổ Ma Thần! Hắn lại chiếm được Bàn Cổ phủ, đối với nhân loại mà nói, cái uy hiếp này là cực kỳ to lớn.
Sau khi trở lại Thổ tộc Tề Nhạc trước tiên đi kiểm tra tình hình các thành viên Sinh Tiếu quân đoàn của mình. Tất cả đều rất tốt, đại đa số tinh thần còn rất hưng phấn. Bất kể là chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu hay đám thanh niên đến từ Tứ Đại Gia Tộc đều không sợ trời không sợ đất. Trong thời đại của bọn họ giết người là hành vi phạm pháp, lần đại chiến với Cửu Lê tộc này ban đầu họ còn gặp chút khó khăn, nhưng trong quá trình trận đấu tiếp diễn các thành viên càng phối hợp ăn ý, trải qua rèn luyện khí chất bọn họ có sự nâng cao rõ rệt. Lần tập huấn một tháng trước đó đã giúp họ nhận ra rằng, bất kể thời điểm nào chỉ cần rảnh rỗi đều phải lấy lại sức khỏe tinh thần thì mới có thể ứng biến với mọi tình huống sẽ ra.