Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Tề Nhạc sáng ngời, noi:

- Anh cũng là thần, anh lĩnh ngộ là lực lượng chấp nhấp. Đúng không?

Cự nhân vẫn không mở măt như trước, nhưng mà quang mang màu xanh sẫm càng lúc càng mạnh. Sau khi Tề Nhạc đốn ngộ thì hắn không chút e ngại uy áp này, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Đã như vầy, tôi cũng nên lĩnh giáo lực lượng chấp nhất của anh và lực lượng sát khí của Bạch Khởi khác nhau ra sao.

Từng bước một đi về phía trước, bước chân của Tề Nhạc rất vững vàng. Cũng không có bộ dáng ngưng trọng, bình tĩnh giống như đang đi bình thường trên đường.

- Cự Linh Thần, cho hắn vào đi.

Đột nhiên âm thanh uy nghiêm từ bốn phương tám hướng truyền tới, Tề Nhạc cảm thấy thân thể xiết chặt, chân hắn vừa nâng lên không biết vì cái gì mà không thể đạp xuống.




Quang ảnh màu xanh lá hiện ra. Cự nhân lui ra sau một bước, búa hắn lại để xuống, mà hắn lúc này cũng không có mở mắt. Mà uy áp tác động lên người Tề Nhạc cũng biến mất.

Tề Nhạc nhìn hắn gật gật đầu, tiến lên một bước nhẹ nhành đi vào thông đạo, một cảm giác hấp xả hút lấy người của hắn. Cũng không phải cảm giác hướng lên mà hình ảnh chung quanh thay đổi.

Đây lại là một tòa cung điện cực lớn, chỉ có điều lúc này không có tường thành. Chung quanh chỉ có chín chín tám mươi mốt ngọc trụ. Trên cây cột điêu khắc đủ loại đồ án, nơi này vô cùng tinh xảo, tinh xảo tới mức không có chút khuyết điểm nhỏ nào. Cho dù là tác phẩm nghệ thuật tốt nhất trên địa cầu cũng không cách nào so sánh với nơi này. Đáng tiếc hiện tại Tề Nhạc căn bản không có tâm tình thường thức.

Thời điểm hắn vừa tới thế giới này thì tinh thần của hắn lập tức bị một thứ hấp dẫn. Phía trước của cung điện là cái đài cao, tổng cộng có mười tám bậc thang đi thông lên trên, đó là một vương tọa, Tề Nhạc đứng xem trên TV thì biết đây là vương tọa đế vương. Trên vương tọa có một người ngồi, hoặc là nói trong cả tòa cung điện này chỉ có mình người này.

Trên trường bào màu trắng khảm đầy đường viền màu vàng trang trí. Trang trí thanh nhã và trên đầu đội bạch ngọc quan, phía trên bạch ngọc quan là những xuyến châu phủ xuống hình thành một bức rèm che tinh mỹ, mà địa phương kết nổi xuyến châu là một tầng hào quang màu vàng, không có thật thể, chỉ là hào quang mà thôi.s

Bộ dáng của người này chừng ba mươi tuổi, mặt như quan ngọc, hắn không thể nói anh tuấn, nhưng mà tướng mạo đường đường, chỉ nhìn qua gương mặt của hắn có thể cảm giác được hai chữ uy nghiêm. Tuy hắn đang ngồi nhưng Tề Nhạc vẫn có thể cảm giác được thân của hắn cao hơn năm mét, mà khí tức uy nghiêm này mang lại áp lực cho Tề Nhạc.

- Nói cho tôi biết tại sao anh đi tới nơi này.

Trung niên nhân nhàn nhạt nói ra.

Tề Nhạc không có tiến lên, đứng nguyên tại chỗ nói:

- Tôi muốn đi Thần Giới, cho nên tôi đến. Bái kiến Đông Hoàng tiền bối.

Trung niên nhân có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Anh biết tôi là Đông Hoàng?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu nơi này là lĩnh vực Đông Hoàng Chung thì ngài chính là chúa tể ở đây, như vậy ngài không phải hồn phách Đông Hoàng của Đông Hoàng Chung thì là ai chứ?

Đông Hoàng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi chính là Đông Hoàng. Anh có thể đánh bại Bạch Khởi thì có tư cách gặp tôi một lần. Nhưng mà anh thật sự muốn đi Thần Giới sao?

Tề Nhạc không chút do dự gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi muốn đi Thần Giới. Tôi phải đi.



Đông Hoàng nói:

- Vì cái gì?

Tề Nhạc nói:

- Vì trên thế giới này sinh tồn là nhân loại. Địa cầu đã bị hắc ám bao phủ, điểm này ngài không phải không biết. Nếu như tôi muốn cứu vãn tai họa này thì nhất định phải đi tới Thần Giới tìm lực lượng thuộc về mình.

Đông Hoàng cười lên, nói:

- Anh cũng không phải là nhân loại thuần túy thì tại sao phải trợ giúp nhân loại chứ? Nhưng mà anh chính là Kỳ Lân cường đại nhất mà tôi từng thấy. Kỳ Lân cùng người kết hợp không nghĩ tới lại sinh ra hiệu quả như vậy. Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh đi cứu vớt nhân loại có quan hệ gì tới tôi?

Tề Nhạc sững sờ một chút, vấn đề của Đông Hoàng đúng là không có câu trả lời.

- Có lẽ là không có. Nhưng nếu như thế giới này quả thật bị hắc ám bao phủ, như vậy có bao nhiêu sinh linh sẽ bị hủy diệt. Lúc trước thời điểm hai vị đại thần thủy hỏa sáng tạo thế giới chúng ta rất cố sức a. Chẳng lẽ bọn họ muốn thấy tình huống như vậy?

- Im ngay. Không nên nhắc hai lão già đó trước mặt của ta!

Đông Hoàng mới vừa rồi còn nho nhã thì bỗng nhiên nổi giận, khí tức khổng lồ dùng khí thế không thể chống cự áp về phía Tề Nhạc.

Trong mắt của Tề Nhạc hiện ra một đạo dị sắc, hắn không lùi mà tiến tới, chân trái của hắn tiến lên một bước đồng thời tay phải của hắn nâng lên quỹ tích hoàn mỹ. Tay phải như đao, âm thanh như thiên thương liệt địa vang lên, một tầng xích kim sắc sáng rọi hiện ra.

Khí tức năng lượng khổng lồ hiện ra, phân biệt từ hai bên thân thể của Tề Nhạc xông qua, hắn lại đi động về phia trước chừng một mét cũng không có bị năng lượng của Đông Hoàng ảnh hưởng.

- Nhân giả chi kiếm, đây là khí tức của Hiên Viên kiếm. Khó trách anh dám tới nơi này của tôi. Thì ra anh đã có được Hiên Viên kiếm. Không ngờ còn lĩnh ngộ chân lý của nó nữa. Hơn nữa còn khiến khí tức của nó biến thành của mình. Tốt, nhân giả chi kiếm, quả nhiên là so với Sát Thần kiếm mạnh hơn quá nhiều. Không biết ở chỗ này đã bao nhiêu năm rồi, không có ai dám khiêu chiến quyền uy của tôi, tôi sẽ thành toàn cho anh. Nếu như anh có thể chiến thắng tôi thì tôi sẽ đưa anh đi Thần Giới.

Sắc mặt Đông Hoàng trở nên lạnh như băng. Cơ bắp trên mặt của hắn có chút vặn vẹo, trong hai mắt hiện ra một đạo hòa quang cuồng bạo, giống như đã tới biên giới phát tác.

- Đông Hoàng tiền bối, đây là khảo nghiệm cuối cùng sao?

Tề Nhạc hỏi.

Đông Hoàng trầm giọng nói:

- Nếu như anh có thể đánh bại tôi thì đó chính là khảo nghiệm cuối cùng.



Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Vậy thì tốt, cứ tới đi.

Sau khi đốn ngộ hắn không co gì phải sợ, cho dù Đông Hoàng trước mặt có dung thành một thể với chung quanh thì cũng không sợ, hơn nữa năng lượng của hắn đạt tới mức không cách nào tưởng tượng thì Tề Nhạc cũng không lui về phía sau.

Cánh tay phải chậm rãi nâng lên, ngân hắc sắc quang mang sáng lên lần nữa. Trên tay phải của hắn không có áo giáp vàng ròng bao trùm, cũng không có năng lượng chấn động cường đại hiện ra. Nhưng mà thời điểm Đông Hoàng nhìn thấy tay phải của hắn thì đồng tử của Đông Hoàng co rút lại.

- Chờ một chút, như vậy không công bình. Đông Hoàng, ngươi không biết xấu hổ đi đối phó vãn bối sao?

Hào quang năm màu từ ngực của Tề Nhạc hiện ra ngoài, một thân áo trắng của Ấn Linh phiêu nhiên xuất hiện bên cạnh Tề Nhạc, hắn vừa xuất hiện Đông Hoàng phóng thích vô hình uy áp lập tức biến mất.

Sắc mặt Đông Hoàng hơi đổi, nói:

- Là ngươi? Ngươi cũng dám đối nghịch với ta sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta hủy diệt ngươi ở chỗ này sao? Ngươi không được quên ở nơi này thì quy tắc do hai lão già kia chế định không làm gì được ta cả. Khó trách nhân loại này có can đảm dám tới tìm ta. Thì ra có ngươi và Hiên Viên hồn làm chỗ dựa. Đáng tiếc Hiên Viên kiếm đã bị gẫy, Hiên Viên hồn thì không tới nơi này được, nếu không thì hai ngươi liên thủ có lẽ ta còn để mắt tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK