- Thôi đi...anh thì có chuyện chính sự gì, còn không phải những chuyện yêu đương kia sao. Không nhìn ra, anh rất là bác ái đó a! Thoáng một phát nhiều một người, lão nương cũng không thể không bội phục anh. Bất quá, tôi sẽ không để các nàng nghe đâu. Hừ hừ, anh không cần phải đánh, có đánh cũng vô dụng.
- Ta kháo, Mạc Đạm Đạm, cô cái con bò này, cô chờ đó cho tôi.
Tề Nhạc nổi giận đùng đùng nói.
Mạc Đạm Đạm vừa nghe được thanh âm tức giận của hắn càng thêm đắc ý:
- Thì thế nào? Anh đánh tôi à? Tốt, đến đây đi, tôi chờ anh.
Tề Nhạc thở sâu, miễn cưỡng bình phục lửa giận trong lòng mình:
- Mạc Đạm Đạm, cô nghe rõ đây, tôi mặc kệ cá nhân cô đối với tôi có ý kiến gì, nhưng nếu cô muốn làm trễ chính sự của tôi thì cũng đừng trách tôi thực sự không khách khí với cô. Không phải cô thích Điền Thử sao? Điền Thử chính là huynh đệ của tôi, tự cô suy nghĩ thật kỹ đi. Nói cho Tuyết Nữ, tôi đã tìm được cha của nàng, cũng cứu ra được, tôi giờ phải về Luân Đôn rồi, qua vài ngày nữa sẽ tận lực trở về. Cô nghe kỹ cho tôi, nếu không truyền lời đi, trở về tôi sẽ khiến cô ngay cả bò sữa cũng không làm được. Hừ.
Trong lúc phẫn nộ, Tề Nhạc đã thu điện thoại vào trong Kỳ Lân Châu của mình.
- Mạc Đạm Đạm, trở về xem tôi thu thập cô thế nào.
Oán hận lầm bầm lầu bầu một câu, Tề Nhạc không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, Mạc Đạm Đạm dù sao tuổi còn nhỏ, hơn nữa tính tình của nàng cũng cổ quái một chút, làm gì phải chấp nhặt với nàng chứ? Nói như thế nào, nàng cũng là một thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mà.
Lúc đang suy tư, trên mặt đất hào quang lóe lên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tựa hồ có thứ gì đó phản xạ ra một đạo quang mang, khiến Tề Nhạc chú ý.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bên chân mình có một khối bảo thạch màu hồng phấn im im lặng lặng nằm trong bụi cỏ, bảo thạch lớn chừng đốt ngón tay, tản ra năng lượng khí tức nhàn nhạt.
Nhìn hào quang màu hồng phấn kia, trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi lại một lần nữa xuất hiện kiều nhan tuyệt mị của Lãnh Nhi, vô ý thức nhặt bảo thạch lên. Tinh thần lực trực tiếp thẩm thấu vào trong đó, cảm thụ được năng lượng biến hóa bên trong bảo thạch, đúng vào lúc này, Tề Nhạc chỉ cảm thấy hoa mắt, tinh thần đã hoàn toàn đắm chìm vào trong bảo thạch.
Đó là một thế giới màu hồng phấn, một lĩnh vực đặc thù kỳ diệu, không có bất kỳ năng lực công kích hoặc là phòng ngự nào, nhưng vẫn dẫn tinh thần Tề Nhạc vào trong thế giới này.
Lãnh Nhi im im lặng lặng đứng trong thế giới tinh thần nơi này, nhìn Tề Nhạc, trong mắt như trước lộ ra nụ cười tuyệt mỹ:
- Tề Nhạc, anh nhất định rất kỳ quái a. Nếu như em là anh, em cũng sẽ kỳ quái, đây là một lĩnh vực thuộc về em, em đã niêm phong nó vào trong viên bảo thạch này. Chỉ cần tinh thần lực của anh tiến vào trong là có thể nghe được tiếng của em, nhìn thấy bộ dáng của em, đáng tiếc, lĩnh vực này chỉ có thể sử dụng một lần, sau này anh còn muốn nhìn thấy em sẽ rất khó khăn.
Đây là hình ảnh bảo tồn lĩnh vực, Tề Nhạc giật mình nhìn Lãnh Nhi, hắn từng nghe Mặc Hỏa nói qua về lĩnh vực này, đây là một loại phi thường đặc thù. Hơn nữa không có công dụng công kích, nhưng lại cực kỳ thần kỳ. Có thể bảo tồn hình ảnh hoặc là âm thanh của người sử dụng lại. Không nghĩ tới vậy mà để mình gặp được, hơn nữa còn là ở hiện đại nữa.
Lãnh Nhi nói tiếp:
- Em biết rõ anh nhất định sẽ hoài nghi thân phận em. Thực xin lỗi, em cũng không phải cố ý muốn giấu anh, chỉ là, hiện giờ còn chưa phải lúc để anh biết thân phận em. Em chỉ có thể nói cho anh biết, em đối với anh cũng không có ác ý. Anh thật là một người tốt, dưới tình huống như vậy vẫn không quên cứu em, em chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với anh thôi. Có lẽ, lần sau lúc gặp mặt, anh sẽ biết em là ai. Lúc anh hôn mê, em đọc được một ít trí nhớ của anh, nhưng tiếc, trí nhớ của anh bị tinh thần lực phong tỏa quá cẩn mật, em chỉ từ trong trí nhớ của anh biết được anh làm sao tìm được Hắc Ám Quốc Hội. Không nghĩ tới anh lại biết Klinsmann. Bất quá, hiện giờ tình cảnh của hắn cũng không tốt lắm. Không biết nguyên nhân gì, Giáo Đình đột nhiên phát động công kích với lâu đài của Gia tộc Dracula. Tuy rằng Klinsmann là một thành viên của Hắc Ám Quốc Hội, nhưng vì một ít nguyên nhân đặc thù, đám cường giả chân chính của Hắc Ám Quốc Hội không thể rời khỏi Thành Địa Ngục, cho nên sẽ không trợ giúp hắn được. Nếu như Klinsmann thật là bằng hữu của anh, vậy anh hãy mau đi thôi. Lãnh Nhi sẽ nghĩ tới anh, thật sự rất chờ mong lần sau chúng ta gặp mặt.
Thân thể uyển chuyển của Lãnh Nhi dần biến mất trong sương mù màu hồng phấn, nhưng hào quang màu hồng phấn trong đôi mắt nàng lại thủy chung dừng lại trong trí nhớ của Tề Nhạc, thẳng đến khi hình ảnh bảo tồn lĩnh vực biến mất, tinh thần lực Tề Nhạc một lần nữa trở lại hiện thực, nhưng vẫn không cách nào hồi phục lại được.
Lời giải thích của Lãnh Nhi chẳng những không khiến Tề Nhạc minh bạch, ngược lại khiến hắn càng thêm rối. Nàng đến cùng có thân phận gì? Nghe ý của nàng, tựa hồ là đã thả mình ra. Nhưng nếu là vậy, như vậy, địa vị của nàng ở Hắc Ám Quốc Hội ít nhất cũng không sai biệt lắm với Chủ tịch Hắc Ám Quốc Hội mới được a. Dù sao, mình đối với Hắc Ám Quốc Hội cũng không thân mật lắm, nàng còn để mình mang đi Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Nữ nhân này thật là đáng sợ, đọc được cả trí nhớ, cái này ngay cả mình cũng không dám nghĩ đến, nàng rõ ràng lại làm được, mặc dù chỉ là đọc đến được một bộ phận trí nhớ nhỏ của mình.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Tề Nhạc đột nhiên chấn động, Lãnh Nhi nói chỗ của Klinsmann bị Giáo Đình công kích, đây là có chuyện gì? Giáo Đình sao lại đột nhiên phát động công kích với lâu đài của Klinsmann chứ? Chẳng lẽ là vì mình sao? Không, không có khả năng ah! Cho dù nhằm vào Klinsmann, cũng có thể là chuyện của Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Hy Lạp, không phải là Giáo Đình. Nhưng không quản Lãnh Nhi có nói thật hay không, mình cũng phải mau trở về, không nói Klinsmann là bằng hữu của mình, mà Hứa Tình và Minh Minh vẫn còn đang ở đó!
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc không suy nghĩ gì nhiều nữa, lập tức thúc dục lấy Vân Lực trong cơ thể bay lên trời, bay nhanh về một phương hướng, chỉ cần có thể tìm được người, dĩ nhiên sẽ có biện pháp quay lại Luân Đôn.
...
Oanh!
Lâu đài Dracula, thế giới hắc ám truyền ra một tiếng nổ vang cực lớn, Hắc Ám lĩnh vực này là do tổ tiên Gia tộc Dracula sáng tạo ra, giờ đã đến tình trạng đầy nguy hiểm. Dưới công kích bên ngoài không ngừng đánh lên, đã không cách nào chèo chống được nữa.
Klinsmann im im lặng lặng đứng trước lâu đài, nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm đã chìm xuống đáy cốc, hắn biết rõ, sẽ không có người tới cứu Gia tộc Dracula, Hắc Ám thế giới, ích kỷ mới là chuẩn tắc. Hội nghị có lẽ đã bỏ qua mình.