- Vậy phải xem các ngươi làm được điều đó không. Ít nhất từ trước khi thì chỉ sợ là không thể nào.
Quang mang cừu hận trong mắt Na Lê trở nên càng ngày càng mãnh liệt:
- Ta sẽ không giết các ngươi, nhưng phải mau giao ra Na Mị các ngươi vừa bắt ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi.
Tề Nhạc trong lòng khẽ động, hôm nay đối với quân đoàn Sinh Tiếu mà nói, thành quả chiến đấu phi thường huy hoàng, chí ít cũng phải gần hai nghìn tên binh sĩ Tộc Cửu Lê bị thương vong bởi thủ hạ của mình. Mà Na Lê trước mặt lại nói chỉ cần mình chịu thả Na Mị ra thì có thể để cho mình và đồng bọn rời đi. Hắn nói Na Mị tức là chỉ mười tên gia hỏa quỷ mị lúc nãy rồi. Có thể thấy được địa vị của Na Mị bên trong Tộc Cửu Lê tuyệt đối rất cao, hơn nữa đối với bọn hắn mà nói nhất định có bí mật gì. Hôm nay giết bọn chúng là đúng rồi.
- Na Mị? Ngươi nói là những tên gia hỏa giống như quỷ mị vừa rồi sao? Ta cũng muốn buông tha đám người, đáng tiếc ah! Đám người vừa rồi đã bị công kích của ta biến thành tro tàn. Đối với loại người hung tàn như các ngươi thì mỗi người đều đáng bị chém chết.
- Cái gì?
Na Lê phẫn nộ dậm chân, mặt đất bị rung động lắc lư theo. Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc không hề còn ý tứ muốn nói chuyện:
- Giết, giết sạch những người này cho ta.
Vừa nói dứt lời, hắn là người đầu tiên vọt lên, tiện tay nhổ tận gốc một cây đại thụ nhổ từ hạp cốc, đại thụ dài đến 10m trong tay hắn tựa như rơm rạ phảng phất không có bất kỳ phân lượng. Một đòn quét ngang về phía quân đoàn Sinh Tiếu, hai gã Na Lê khác cũng đồng thời vọt lên, trên người bọn họ đều sáng lên quang mang màu đỏ. Năng lượng bành trướng trực tiếp thôi vận đến trên hai tay, thân thể cực lớn cao mười mét tựa như bảo lũy áp tới. Mà tám gã Na Thôn và hơn ngàn tên binh sĩ Tộc Cửu Lê vây quanh quân đoàn Sinh Tiếu chật như nêm cối. Đại chiến đã bắt đầu một lần nữa.
Đại chiến lần nữa triển khai, quân đoàn Sinh Tiếu rõ ràng không có dễ dàng như thế ứng phó như lúc trước nữa, ba gã Na Lê xuất hiện không chỉ khiến cho thực lực của đối phương gia tăng, đồng thời cũng đã bắt đầu tiến hành chỉ huy binh sĩ Tộc Cửu Lê. Những binh sĩ Tộc Cửu Lê này mặc dù không có binh khí nơi tay, nhưng cây cối đều đã trở thành vũ khí của bọn hắn, hơn nữa trong quá trình tiến công, thương thế của bọn hắn giảm bớt trên phạm vi lớn, không hề tiếp xúc với trận hình của sinh tiếu chiến sĩ nữa, mà là du đấu bên ngoài, thậm chí là dùng đá ném vào trong quân đoàn của Sinh Tiếu. Sức chiến đấu chủ yếu đều tập trung trên người ba gã Na Lê.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, thực lực càng mạnh mới có thể ngồi trên vị trí cao, loại tình huống này trở nên rất rõ ràng ở Tộc Cửu Lê. Na Lê sở dĩ có thể trở thành tù trưởng trong Tộc Cửu Lê đương nhiên là do thực lực của bọn hắn cường đại. Lực công kích của ba gã Na Lê cực kỳ cường hãn. Công kích của bọn hắn ngay từ đầu phát động, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lập tức ứng biến, Như Nguyệt, Quản Bình, Xương Kiệt Mạc Địch bốn vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thoát ly khỏi tiểu đội đón nhận công kích ba gã Na Lê. Tiểu đội tạm thời do bốn người Cơ Đức chủ trì.
Áp lực trước mặt đang không ngừng gia tăng, sức chiến đấu của quân đoàn Sinh Tiếu không còn sắc bén như ban đầu nữa. Dù sao đội hình chiến đấu cũng chỉ có hơn một trăm người, mà binh sĩ Cửu Lê Tộc còn có mấy ngàn, ở trong hạp cốc, thậm chí còn có mấy vạn quân đội Tộc Cửu Lê. Binh sĩ Tộc Cửu Lê có thể không ngừng tuần hoàn công kích, mà Tề Nhạc bên này chỉ có hơn 100 cá nhân quân đoàn, cơ hồ mỗi người mỗi thời mỗi khắc đều chiến đấu liên miên. Tuy rằng thân thể của bọn hắn đã được năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo mà trở nên cường tráng hơn rất nhiều.
Năng lượng bản thân dưới sự trợ giúp của Tề Nhạc mà gia tăng không ít, nhưng chiến đấu với quá nhiều binh sĩ Tộc Cửu Lê, năng lượng của bản thân họ không ngừng hạ thấp xuống.
Tề Nhạc rất hài lòng khi phát hiện loại tình huống này, bởi vì chỉ có dưới loại tình huống này mới là tốt nhất đối với tiểu đội Sinh Tiếu. Hiện tại mọi người đều biết, đối mặt với địch nhân không phải là Hắc Bạch song long Tề Nhạc gọi đến nữa, chỉ cần sơ sẩy sẽ mang tới họa sát thân. Vì thế, trong chiến đấu mọi người đều đặc biệt tập trung tinh thần, e sợ có tình huống đặc biệt phát sinh.
Chiến đấu đang tiếp tục, số thương vong của binh sĩ Tộc Cửu Lê tăng lên chậm chạp hơn trước, mà đội viên Sinh Tiếu bắt đầu cũng có tình huống xuất hiện người bị thương. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dần dần trở thành chủ lực, dù sao năng lượng của bọn hắn có thể kéo dài hơn. Trong hạp cốc binh sĩ Tộc Cửu Lê không tiếp tục xuất hiện nữa, bởi vì không gian không còn đủ sức chứa, nhưng mà Tề Nhạc bằng vào tinh thần lực có thể phát hiện, Người Tộc Cửu Lê phía dưới đã vòng đi ra ngoài từ hai bên hạp cốc, tựa hồ là muốn chặn đứng đường lui của đoàn người Tề Nhạc.
Mắt thấy Sinh Tiếu quân đoàn càng ngày càng duy trì không được rồi. Bốn người Như Nguyệt tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng mà ba gã Na Lê thật sự quá biến thái, lực phòng ngự siêu cường quả thực còn hơn cả con rùa đen, lực công kích của bốn vị Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường hãn tới bực nào? Nhưng ngoại trừ Như Nguyệt ra thì ba người khác cũng chỉ có thể lưu lại chút dấu vết trên người Na Lê. Cho dù là Như Nguyệt cũng rất khó chính thức xúc phạm tới những tên Na Lê này. Na Lê mạnh nhất chính là hai cánh tay phi thường kiên cố, mỗi khi đám người Như Nguyệt thi triển công kích cường đại thì Na Lê luôn có thể dùng hai tay tản mát ra năng lượng màu đỏ chống lại công kích của họ. Đám người tuy rằng không làm tổn thương được các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Nhưng mà chiến sĩ sinh tiếu cũng chỉ có thể tạo cho họ một số vết thương nhẹ. Loại tình huống này làm cho Tề Nhạc không khỏi rất kinh ngạc. Khó trách Y Nhược cùng Huyền Vũ, Thanh Long cũng không thể đánh lui bọn người này, nguyên lai Na Lê lại cường đại đến trình độ như vậy.
Tề Nhạc đang suy nghĩ có nên chuẩn bị rút lui khỏi đây hay không, chiến đấu hôm nay đã đạt tới mục đích, các chiến sĩ Sinh Tiếu quân đoàn đều đã nhận được lịch lãm rèn luyện không tệ. Chính ở thời điểm này, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cơ hồ là vô ý thức thân thể lập tức lướt ngang sang bên cạnh. Nhưng mà động tác của hắn vẫn chậm nửa phần. Trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn. Một cỗ sắc bén vô cùng bá đạo đã đánh lên cánh tay trái của hắn. Kỳ Lân Xích trên người Tề Nhạc bắn ra ánh lửa sang bốn phía, lân giáp trên cánh tay trái của Tề Nhạc hoàn toàn bị rách nát. May mắn Tề Nhạc kịp thời đem Kỳ Lân kính điều chỉnh lên mới chống lại được đại bộ phận công kích, hơn nữa dùng hết năng lực giảm bớt uy năng tới cực hạn mới khiến cho Kỳ Lân kính bị cắt làm hai nửa và thoát khỏi năng lượng bá đạo lúc trước.