Sóng cả không ngừng vỗ bờ mãnh liệt, dung hợp mỹ diệu triệt để rốt cục đã đưa bọn họ phá tan một tầng cách trở mỏng manh, lúc hai người thống khoái lên đến đỉnh vu sơn, Văn Đình thét lên một tiếng khi Tề Nhạc đang rên rỉ khiến Côn Lôn Thần huyễn đều rung động. Cũng đúng vào lúc này, một dòng máu tươi từ nơi hai người tiếp xúc chậm rãi chảy xuống chân Tề Nhạc.
Trong chốc lát, Côn Lôn thần huyễn đã thay đổi, hết thảy chân thật chung quanh đã bắt đầu mờ đi, mà giờ khắc này, máu tươi đỏ thẫm kia cũng đã hoàn toàn sát nhập vào thế giới phỉ thúy hư ảo kia, sương mù bắt đầu chuyển hóa. Mà sau khi chính thức dung hợp, năng lượng của Tề Nhạc và Văn Đình cũng tự nhiên bắt đầu quá trình dung hợp.
Lúc Văn Đình hoàn toàn mất đi lý trí trong cơn sung sướng, chỉ biết cắn khẽ lên vai Tề Nhạc thì thân thể của nàng biến mất, toàn bộ Côn Luân Thần huyễn chỉ còn lại Tề Nhạc, thân thể Tề Nhạc bắt đầu xảy ra biến hóa về chất. Cơ bắp vốn phi thường kiên cố càng trở nên hùng tráng, tóc dài màu đen biến thành màu đỏ thẫm, Kỳ Lân xích hình thoi trên trán đột nhiên bắn ra một đạo hồng quang, trong khoảnh khắc chiếu lên từng tấc da thịt trên thân thể hắn.
Ngay sau đó, Kỳ Lân kính từ tay trái hắn từ từ bay ra, Kỳ Lân huyễn từ tay phải từ từ bay ra, ba cỗ năng lượng đồng thời ngưng tụ về hướng Kỳ Lân Châu, năng lượng khổng lồ lập tức khuếch tán. Quang mang bốn màu vàng, bạc, đỏ, đen biến thành từng đạo quang mang bao phủ thân thể Tề Nhạc, thời khắc này năng lượng đã bắt đầu dung hợp.
Tóc màu đỏ không ngừng kéo dài ra sau lưng, một mực rủ xuống chân mới dừng lại. Đột nhiên, xích kim sắc ánh địa quang mang từ Kỳ Lân châu lập tức bộc phát, dung hợp với năng lượng Tề Nhạc và Văn Đình, hình thành một đoàn quang ảnh đình trệ trước ngực Tề Nhạc.
Trải qua dung hợp thân thể hoàn toàn, lúc này năng lượng của bọn họ càng thêm hoàn mỹ, xích kim quang mang có thêm một tầng bảo quang óng ánh, hào quang không hề chướng mắt mà còn rất ôn hòa. Nhưng đó cũng không phải địa nhiệt hòa chính thức mà hoàn toàn thu liễm trong quá trình bọn họ dung hợp, khiến bọn họ có thể tăng năng lượng của mình lên trong lúc dung hợp.
Thanh âm âm vang xuất hiện, áo giáp xích kim sắc kiên cố bao trùm trước ngực Tề Nhạc. Ngay sau đó áo giáp kéo dài toàn thân, kéo lên bao phủ vai hắn, phía dưới thì che chắn eo, năng lượng khổng lồ lan tràn trong nháy mắt, xích kim sắc ánh địa quang mang lưu chuyển đến từng nơi hẻo lánh nhất trong thân thể Tề Nhạc, áo giáp xích kim sắc vô cùng hoa lệ đã hình thành rồi.
Mỗi một chỗ đều bao trùm hoàn mỹ, khí tức năng lượng khổng lồ từ trên người hắn không ngừng lan tràn ra nòoài, trên khải giáp Xích kim sắc kia xuất hiện một đường vân dài hẹp như đỏ như máu. Lúc này, trong đường vân đỏ như máu kia, hào quang bắt đầu chảy xuôi, mà áo giáp Xích Kim sắc tuy rằng hào quang đã ảm đạm đi vài phần nhưng cảm giác thâm bất khả trắc lại tăng lên.
Một đôi cánh xích kim sắc giãn ra sau lưng Tề Nhạc, có thể nhìn thấy đường vân trên mỗi một cái lông xích kim sắc, khí tức năng lượng khổng lồ ngay lập tức tràn ngập. Ngay sau đó, một tầng hào quang màu đỏ sậm đột nhiên sáng lên sau lưng Tề Nhạc, hào quang màu đỏ sậm kia hóa thành một đôi cánh màu đỏ, xuất hiện phía dưới cánh kim sắc.
Hai đôi cánh phối hợp vô cùng hài hòa, lúc này cánh màu đỏ sậm so với kim sắc thì lớn hơn vài phần, tản mát ra một tầng năng lượng màu đỏ sậm nhu hòa, bao lấy thân thể Tề Nhạc, tựa hồ vì cha của Văn Đình vô cùng hưng phấn vì con gái mình rốt cục đã có chồng.
Một tầng quang ảnh xích kim sắc xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, che chắn khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn của hắn, Hiên Viên Kiếm từ trong mi tâm hắn tự nhiên bắn ra, thân kiếm bay ra mang theo trùng trùng điệp điệp quang ảnh sát nhập vào bên trong áo giáp xích kim sắc, lập tức, đường vân màu đỏ như máu trên khải giáp lưu chuyển càng nhanh hơn, trên mặt áo giáp đã xuất hiện đồ án nhật nguyệt tinh. Trong lúc nhất thời, một tầng quang mang màu vàng cũng bao trùm lên Hiên Viên Kiếm, phối hợp hài hòa với thân thể Tề Nhạc.
Chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt như thực chất mang lại hai đạo điện quang xích kim sắc cho không gian này, ánh mắt của hắn tựa hồ có thể nhìn thấy hết thảy. Bất quá, Tề Nhạc vừa có được lực lượng cường đại, lập tức ngây dại. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện cửa thứ hai Côn Lôn thần huyễn lúc trước khiến hắn có chút nguy nan đã biến mất.
Hiện tại hắn đang đứng trước một cung điện cực lớn, tòa cung điện này dài ước chừng 100m, cao 50m, rộng 80m, hai bên có tất cả 16 cột đá phỉ thúy, mái vòm hình tròn bao hàm thiên địa vạn vật, mà phía trước đại điện có một giàn giáo bình đài cao chừng ba mét hình vòng cung, mà trên bình đài có một cây cổ thụ kỳ dị, mà trên cây cổ thụ này không có bất kỳ trái cây nào mà chỉ có từng tấm gương hoàn toàn giống nhau.
Những tấm gương kia đều có phong cách cực kỳ cổ xưa, chung quanh mặt kính hình tròn có một vòng ký hiệu kỳ lạ, toàn bộ thân kính cũng không có bất kỳ cái gì quái dị, nhìn bên ngoài giống như tạo thành từ Cổ Đình, mặt kính bóng loáng phản xạ ra hào quang chiếu bốn phía đại sảnh khiến cây quái thụ kia nhìn như là một cây tiền tài bảo thụ.
- Cái này là Côn Lôn Kính sao? Nhưng tại sao lại có nhiều Côn Lôn Kính như vậy? Côn Lôn Thần huyễn vừa rồi thì sao? Chẳng lẽ là nhân phẩm mình bộc phát, vừa mới dung hợp đã khiến Côn Lôn thần huyễn biến mất sao? Nhân phẩm của ta tốt đến vậy sao?
Trong đôi mắt Tề Nhạc lập lòe thần quang, miệng mỉm cười. Bất quá hiện giờ hắn cũng không nóng lòng đi lấy Côn Lôn Kính mà tìm kiếm sự tồn tại của nhị nữ còn lại.
Khi ánh mắt của hắn đảo qua đại điện lập tức phát hiện Nguyệt Dạ và Tuyết Nữ. Nguyệt Dạ nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã hôn mê rồi, mà cách 20m bên trái trước mặt hắn thì Tuyết Nữ đang ngồi, ánh mắt mê ly nhìn hắn, nhìn ánh mắt của nàng, Tề Nhạc rõ ràng như thấy được hình dáng lóng lánh hào quang của mình.
Thân hình lóe lên, cơ hồ đồng thời di chuyển tức thời, Tề Nhạc đến bên người Tuyết Nữ.
- Tuyết Nữ, con không sao chứ?
Dù sao thì thân sơ vẫn khác nhau, trong lòng Tề Nhạc thì địa vị Tuyết Nữ vẫn hơn Nguyệt Dạ, vừa nói hắn đã đỡ Tuyết Nữ lên, dưới tác dụng của năng lượng bành trướng, hắn lập tức cảm nhận được trạng thái hiện giờ của Tuyết Nữ, ngoại trừ tinh thần có chút suy yếu ra thì cũng không bị bất cứ tổn thương nào.
Tuyết Nữ si ngốc nhìn quang mang xích kim sắc đang bảo hộ Tề Nhạc, nói:
- Cha, người rất đẹp trai a. Quả thật là vô cùng đẹp trai, không gì có thể tả được.