Vừa nói Tề Nhạc đã đi tới.
Trong bốn đại gia tộc đều có một đám người đứng thương lượng với nhau gì đó. Kỳ thật thực lực Từ Đông vừa rồi đã đủ để nói rõ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không phải hư danh. Nhưng Tề Nhạc đưa ra điều kiện có tính hấp dẫn quá lớn. Hơn nữa bọn họ cũng muốn thử một lần xem chênh lệch giữa mình và chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là bao nhiêu. Sau khi thương lượng đơn giản trong bọn họ có mười người đi ra khỏi hàng ngũ, trong đó Trầm gia cùng Từ gia đều là hai người, mà Lạc gia cùng Chu gia phái ra ba người. Mười thanh niên có tám nam hai nữ chậm rãi tiến lên vây Tề Nhạc vào giữa.
Thanh niên Trầm gia đặt vấn đề trước đó nói:
- Chúng tôi nghĩ kỹ rồi, lựa chọn đầu của anh và thời gian là năm phút, anh nên nhớ rõ ràng.
Hắn nói xong câu này liền cúi đầu xuống, đương nhiên hắn biết rõ người của mình mưu lợi bởi vì dùng đầu có thể phát ra công kích gì chứ.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Có thể, tôi cũng không thi triển bất cứ kỹ năng gì, năm bộ phận thân thể khác của tôi sẽ không chuyển động, được rồi, có thể bắt đầu công kích.
Thanh niên Trầm gia nháy mắt với những người khác, bọn họ hiển nhiên đã thương lượng tốt rồi, năm phút đồng hồ nói dài cũng không dài lắm mà nói ngắn cũng không ngắn, trước khi đi ra bọn họ đã sớm nghĩ đối sách. Người Từ gia nói ra hai chữ bắt đầu và dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra phương xa, tuy bọn họ không có năng lực phi hành nhưng sức bật vô cùng kinh người, cơ hồ chỉ trong mấy cái lách mình cũng đã đứng cách người Tề Nhạc trăm mét có hơn. Mà tám người khác đều thi triển năng lực của mình, ba loại thuộc tính công kích khác nhau đồng thời phong tỏa mỗi góc thân thể Tề Nhạc.
Trong suy nghĩ của bọn cho dù Tề Nhạc còn năng lực công kích cũng tuyệt đối không thể trong năm phút dùng đầu đuổi theo hai người của Từ gia và dùng đầu công kích được, thời gian năm phút nhanh chóng qua đi mà Tề Nhạc đã nói thân thể của hắn bất động, cho nên hắn không khả năng đuổi theo hai người đang bỏ chạy kia. Tuy thoạt nhìn là chơi xấu nhưng quy tắc là do Tề Nhạc định ra, ngay từ lúc đầu bọn họ đã cảm thấy thắng lợi đang nghiêng về phía của mình.
Tề Nhạc căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn công kích đánh về phía mình, đương nhiên hắn cũng không có nhìn thấy a, thời điểm tám người bên cạnh phát động công kích thì hắn động, không động đậy thân thể và tứ chi mà cũng không phải đầu, đó chính là tóc dài bạc trắng của hắn.
Tóc của Tề Nhạc dài mới qua vai, tính toán ra cũng chỉ dài mười thốn mà thôi, nhưng vào lúc này có mười sợi tóc dài dễ dàng quyết định thắng bại. Mười sợi tóc bạc công kích qua mười người của bốn đại gia tộc, sợi tóc dài mềm mại trong nháy mắt trở nên cứng hơn kim châm rất trăm lần, Tề Nhạc không có sử dụng năng lực của hắn mà dùng vân lực biến sợi tóc còn cứng hơn kim châm cả trăm lần, mười đạo bạch quang hiện ra trước mặt những thanh niên của bốn đại gia tộc, sợi tóc vừa tới thì thân thể bọn họ bất động, trong đ có hai sợi tóc hóa thành tia chớp biến mất trong không trung, hai đệ tử Từ gia đang bỏ chạy cũng ngừng lại trong nháy mắt.
Trên mặt không có xuất hiện bất cứ thần sắc gì, Tề Nhạc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Tôi nói rồi, trước mặt thực lực tuyệt đối thì phương yếu thế không có chút cơ hội nào. Có đôi khi cho dù chênh lệch một chút cũng đủ quyết định thắng bại rồi. Hiện tại các vị nên hiểu cho rõ a.
Hắn vừa nói xong mười thanh niên ngã xuống đất, cả quá trình chiến đấu kỳ thật diễn ra trong vài giây là chấm dứt rồi, Tề Nhạc ngay cả động cũng không động chớ nói chi dùng thân thể và tứ chi phát lực, chỉ mười sợi tóc, lại là bộ phận mềm yếu nhất của thân thể đã dễ dàng giải quyết trận đấu.
Mười sợi tóc lặng lẽ biến mất giống như cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện, Tề Nhạc nói:
- Các vị chịu phục chưa?
Mười người từ từ đứng dậy, ánh mắt bọn họ nhìn qua Tề Nhạc hoàn toàn biến hóa, tất cả ánh mắt khinh thị của mọi người nơi này cũng biết mất theo, Tề Nhạc mang cho bọn họ cảm giác thâm bất khả trắc. Bọn họ cho tới bây giờ không có nhìn thấy ai mạnh như thế này! Tề Nhạc cường hãn đã sớm vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ rồi.
- Các vị trở về hàng ngũ đi, dựa vào đội ngũ gia tộc của mình mà đứng vững.
Tề Nhạc nhìn người của bốn đại gia tộc rồi đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
Mỗi người đều trở lại vị trí của mình giống như lúc bọn họ đi vào biệt thự Long Vực này, thân thể đứng thẳng tắp giống như binh sĩ đang chờ duyệt binh.
Cảm nhận được những gia hỏa này thu liễm khí tức và trong cảm xúc tràn ngập sợ hãi thì Tề Nhạc thoả mãn gật gật đầu, nói:
- Chúng ta nên làm quen với nhau trước đi, có lẽ các vị không biết tôi là ai, tôi tự giới thiệu trước nhé, tôi họ Tề tên Nhạc. Tên như ý nghĩa, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là dùng tên của cầm tinh mà bài danh, lịch của chúng ta có Thập Nhị Sinh Tiếu và trừ tôi ra. Tôi đại biểu không phải là một loại nào trong Thập Nhị Sinh Tiếu cả, tôi là Kỳ Lân.
- Kỳ Lân chính là vương của cầm tinh cũng là vương giả thượng cổ thần thú. Ở trên người của tôi có huyết mạch Kỳ Lân đang chảy xuôi. Cho nên tôi chính là vương của cầm tinh. Thập Nhị Sinh Tiếu dựa theo trình tự đầu tiên là chuột, Tử Thử. Điền Thử, đi ra.
Điền Thử đi đến bên người Tề Nhạc, dù sao tuổi của hắn còn nhỏ nên nhìn thấy nhiều người đang quan sát mình thì có chút ngượng ngùng, cười ngu ngơ nói:
- Mọi người khỏe, tôi là chuột trong Thập Nhị Sinh Tiếu, các vị có thể gọi tôi là Điền Thử.
Tề Nhạc nhìn qua chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, nói:
- Mọi người tự giới thiệu đi.
Mạc Đạm Đạm sôi nổi đi tới bên người Điền Thử tận lực tới sát thân thể của hắn, lớn lối nói:
- Tôi là trâu trong Thập Nhị Sinh Tiếu, các vị có thể gọi tôi là Mạc Thanh Sam, Mạc Đạm Đạm.
Từ Đông buột miệng cười nói:
- Mọi người gọi nàng bò sữa là được. Tôi là hổ trong Thập Nhị Sinh Tiếu, xuất thân Từ gia tên là Từ Đông.
Mạc Đạm Đạm nghe Từ Đông gọi nàng là bò sữa thì tức giận nói:
- Đúng, anh là hổ, dâm hổ. Tôi nghe nói các con hổ mỗi ngày đều làm tình vài chục lần nhưng mỗi lần đều không cao hơn ba mươi giây, đoán chừng anh cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.
Từ Đông vừa muốn phát tác lại bị Mạc Địch ngăn cản, Mạc Địch nhìn Mạc Đạm Đạm nói:
- Đủ rồi Đạm Đạm.
Mạc Đạm Đạm vẫn có chút kiêng kỵ với người chị này. Hậm hực nhìn qua Từ Đông rồi hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Mạc Địch ngắn gọn nói:
- Tôi là cầm tinh thỏ. Mạc Địch.
Như Nguyệt đi tới bên người Tề Nhạc, nàng giới thiệu ngắn gọn còn ít hơn Mạc Địch, nói:
- Cầm tinh Long, Hải Như Nguyệt.
Nghe những người phía trước giới thiệu thì Hồ Quang đã sớm có chút không kềm nén được, nghe Như Nguyệt giới thiệu về mình xong thì vội vàng chạy ra, âm thanh dép lê khó nghe vang lên.