Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ bi thương bên trong mắt nàng, Tề Nhạc biết rõ nàng đã hiểu lầm:

- Không, đương nhiên không phải. Văn Đình, em không nên hiểu lầm, anh không phải ý tứ kia. Chỉ thân phận Cự Thú Hoạt Xá Lợi của em...

Văn Đình chán nản nói:

- Đúng a! Em có thân phận là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, bản thân đã đại biểu cho một cái bi kịch.

Tề Nhạc hít sâu một hơi:

- Mặc kệ, Văn Đình, em yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ em. Em có phải đã sớm biết anh là Kỳ Lân rồi hay không? Nhưng mà, vì cái gì trước kia anh cũng không có từ trên người của em cảm nhận được khí tức Kỳ Lân? Em là Cự Thú Hoạt Xá Lợi, có lẽ cũng có 50% huyết thống Kỳ Lân mới đúng a!

Sắc mặt của Văn Đình trở nên dễ nhìn một ít, nàng mỉm cười nói:




- Cự Thú Hoạt Xá Lợi sẽ rất khó sinh tồn, nếu như em không có năng lực che dấu khí tức của chính mình thì chỉ sợ đã bị người ta hấp thu biết bao nhiêu năm rồi. Dưới tình huống em cố ý che dấu, trừ phi như bây giờ thân thể tiến vào quá trình biến hóa, nếu không, cho dù cao tăng như Sùng Thánh đại sư cũng không có khả năng phát hiện năng lượng tồn tại trong cơ thể em. Về phần phát hiện anh là Kỳ Lân, từ lúc ở Thanh Bắc thì em biết ngay rồi. Có lẽ anh cũng đã được nghe nói một ít đồn đãi tại Thanh Bắc. Nếu như anh không phải Kỳ Lân, đối với em trời sinh có lực hấp dẫn thì làm sao em lại chủ động tiếp cận anh?

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Thì ra là như vậy! Bất quá, anh như thế nào không có cảm thấy em chủ động tiếp cận anh. Hơn nữa, lần trước anh nói để cho em làm bạn gái anh, em cũng không chịu mà.

Văn Đình mắt trắng không còn chút máu, nói:

- Anh đó. Trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa, em còn lâu mới chịu làm bạn gái của anh. Tề Nhạc, nghe em một câu được chứ? Anh đi đi, không cần để ý tới em. Tuy rằng năng lượng của em xuất hiện không cách nào cho anh, nhưng mà em còn có một chút biện pháp của mình, không để cho người khác đạt được Hoạt Xá Lợi của em.

Tề Nhạc biến sắc, nói:

- Không, Văn Đình, anh biết rõ em muốn làm gì. Nhưng anh sao có thể trơ mắt nhìn em đi chết được? Được rồi, em cũng đừng khuyên nhủ anh nữa nha. Chúng ta là bằng hữu mà?

Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:

- Đương nhiên là vậy.

Tề Nhạc mỉm cười nói tiếp:

- Như vậy là đủ rồi. Cho dù chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, anh cũng có nghĩa vụ bảo vệ em. Yên tâm đi, Sùng Thánh đại sư cùng Trát Cách Lỗ đại sư cũng đã sắp xếp xong xuôi. Lúc này anh sẽ dẫn em rời đi thôi, hơn nữa bảo vệ em an toàn.

Vừa nói, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình, trong mắt toát ra sự kiên định.

Văn Đình nhìn Tề Nhạc thật sâu:

- Cái này, anh lôi kéo tay của em tựa hồ cùng bảo hộ em không có quan hệ gì a.

- Ách. . . cái này.

Tề Nhạc vội vàng buông tay của Văn Đình ta, có chút xấu hổ nói:

- Vô thức thôi, anh không phải cố ý.

Văn Đình buột miệng cười, nói:



- Em xem đó là thói quen của anh mới đúng. Không biết có bao nhiêu nữ hài tử bị tên lưu manh anh lừa gạt rồi.

Tề Nhạc gãi gãi đầu:

- Đến lúc này rồi em còn chú ý những điều này. Nữ nhân đúng là luôn cảm tính như vậy.

Tươi cười trên mặt Văn Đình đột nhiên biến mất:

- Tề Nhạc, em không phải nhân loại, anh sẽ ghét bỏ em sao?

Tề Nhạc sững sờ một chút, nói:

- Đương nhiên sẽ không. Anh làm sao lại ghét bỏ em. Từ ý nào đó mà nói, anh cũng đã không phải là đơn thuần nhân loại. Trên người của em có 50% huyết mạch Kỳ Lân, nếu như anh ghét bỏ em, không phải là tự ghét bỏ chính mình sao?

Văn Đình cắn cắn bờ môi của mình, nói:

- Vậy nếu như em nói, hiện giờ em đáp ứng thỉnh cầu của anh trước kia, anh còn đồng ý không?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn nàng, nghẹn ngào nói:

- Em, em là nói chịu làm bạn gái của anh sao? Nhưng mà anh hiện giờ đã có bạn gái rồi.

Rõ ràng chuyện cùng Như Nguyệt hắn còn không có xử lý xong, lúc này đột nhiên nghe được Văn Đình nói như vậy, vô ý thức liền do dự.

Văn Đình chủ động giữ chặt tay của Tề Nhạc nói:

- Em bất kể. Dù sao anh bây giờ đang ở đỉnh tháp, ngoại trừ em ra cũng không cần những nữ nhân khác. Anh theo đuổi em, hiện giờ em đáp ứng, bất kể nói thế nào thì em là bạn gái của anh.

Tề Nhạc có chút không rõ vì cái gì Văn Đình phải làm như vậy, yên lặng nhìn nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Văn Đình toát ra một tia mật ngọt, nàng mỉm cười dựa vào bả vai của Tề Nhạc, đem bàn tay to của hắn đặt lên bụng mình, toàn thân dán sát vào trong ngực Tề Nhạc:

- Tề Nhạc, anh có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Nhưng anh đừng có đắc ý nha. Dưới tình huống đặc thù này, cho dù bổn tiểu thư tiện nghi anh rồi. Tề Nhạc, anh biết không? Em từ nhỏ đối với cảm tình rất sợ hãi. Nhưng mà, em sẽ phải ly khai thế giới này, nếu như không có một lần tình cảm thì em sẽ rất không cam lòng. Vì thế, anh đừng từ chối em được chứ? Hãy để em làm bạn gái tạm thời của anh dù chỉ trong một phút đồng hồ thôi. Em hy vọng có thể cảm nhận được yêu là gì?

- Văn Đình, em...



Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được ánh mắt của mình có chút ẩm ướt, cơ hồ là vô ý thức ôm thật chặt thân thể mềm mại của Văn Đình vào trong ngực vào:

- Văn Đình, không, anh có lẽ phải gọi em là Đình Đình mới đúng. Hiện giờ em chính là bạn gái của anh, đừng nói ủ rũ lời nói, ai nói ngươi nhất định phải chết. Đừng quên, người yêu em anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, ngọc thụ lâm phong kế thừa huyết mạch của Kỳ Lân. Anh là vua thần thú, vua Sinh Tiếu. Có anh ở đây, ai cũng không thể động tới một sợi lông chân của em.

Văn Đình nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đồ ngốc, anh không rõ đấy. Không có ai so với em càng tỏ tường thực lực của Kim Sí Đại Bàng Điêu cùng Khế Dũ. Cho dù là mấy người Sùng Thánh đại sư cũng đánh giá thấp hai cái hung thú này. Ở trong đám hung thú, bọn chúng đều thuộc về hệ thống cường đại nhất, linh khí ở Đại Lý phi thường nồng đậm, các loại năng lượng phần tử đều cực kỳ đầy đủ, khiến cho năng lực của bọn hắn không ngừng trở nên càng cường đại hơn. Em rõ ràng cảm giác được khí tức của bọn hắn khóa chặt thân thể của em rồi. Em không thể nào đào thoát, bọn chúng ẩn nhẫn nhiều năm như thế chính là vì chờ đợi cơ hội này.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy hãy để cho bọn chúng thử xem là được. Đình Đình, không quản bọn chúng có cường đại đến cỡ nào. Em đều phải có lòng tin đối với anh, nếu như ngay cả em đều không tin anh thì chẳng phải là rất ủy khuất cho anh sao?

Văn Đình mỉm cười, đấm nhẹ vào lồng ngực của Tề Nhạc một cái rồi cười nói:

- Được! Em đối với anh có lòng tin a. Không nói những thứ này. Anh đã chính thức trở thành bạn trai của em, thì có quyền lợi biết rõ một ít chuyện trước kia của em. Dù sao chúng ta cũng không còn chuyện làm, em liền cho anh nói một chút kinh lịch trước kia của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK