- Nếu như ta không đành tính toán như vậy, sao có chuyện tự mình tới đây? Tốt, các ngươi lui xuống đi, ta muốn suy nghĩ cẩn thận lại. Có lẽ thần thú cũng hiểu muốn đạt được thần khí quá khó khăn. Bọn chúng có thể cho vương của mình đi ra ngoài tìm kiếm. Ở trong đó tất có nguyên nhân mà chúng ta không biết, thời điểm hạ phong, cũng nên mạo hiểm thay đổi kết cục a, mà chúng ta ở ví trí thượng phong, làm gì chắc đó, không nên cho chúng có cơ hội lợi dụng. Bất luận tình huống cụ thể như thế nào, ngày mai ta sẽ đưa ra quyết định. Chính là lúc chúng ta động thủ.
...
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Tề Nhạc đã từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, trong giấc mộng, dường như hắn nhìn thấy hải dương màu đỏ, trong biển máu kia, có đủ các loại xương cốt. Mà biển máu kia giống như biết thôn phệ người vậy.
- Tất cả đứng lên.
Tề Nhạc trầm giọng quát. Âm thanh của hắn có tác dụng của tinh thần lực, truyền vào trong tai của mỗi người, đem người Tộc Thổ Cao Sơn cùng với Văn Đình cùng Tuyết Nữ kêu dậy.
Bá Ca có chút bất mãn nói:
- Tề Nhạc huynh đệ. Chúng ta qua đêm mới ngủ, bây giờ trời còn chưa sáng, sao anh bảo chúng ta tỉnh chứ?
Tề Nhạc trầm ngâm nói:
- Trong nội tâm của tôi có dự cảm không rõ, bất luận như thế nào, chúng ta nên chạy đi thì hơn. Tranh thủ sớm đi tới tổng bộ Tộc Thổ các người. Như vậy tôi mới yên tâm hơn.
Vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, mơ hồ trong đó, trong tinh thần lực mẫn cảm của hắn, luôn cảm thấy có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bá Ca còn muốn nói gì, Hi Thụy nói:
- Nghe Tề Nhạc huynh đệ đi, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta, đi, chúng ta lập tức lên đường.
Khá tốt, bởi vì có đồng bọn cự thú trợ giúp. Bất luận là Hi Thụy, Bá Ca hay là chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn, đều không có cảm giác quá mệt mỏi, vẫn dựa vào an bài hôm qua, mọi người tiếp tục rời đi.
Sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời từ phương đông đá ló dạng, chiếu hào quang ấm áp của nó. Nhìn thấy mặt trời xuất hiện, cảm giác áp lực trong nội tâm của hắn giảm đi rất nhiều, thở dài một hơi, hắn cũng hy vọng là dự cảm của mình sai lầm. Dù sao, có thể làm cho hắn cảm thấy áp lực như vậy. Nếu thật là nguy hiểm. Như vậy, tuyệt đối không giống bình thường.
Làn gió thơm truyền đến. Văn Đình từ đầu rắn của mình đi tới bên cạnh Tề Nhạc, ngồi trước người của hắn, đem thân thể mềm mại dựa sát vào ngực của Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, rốt cuộc anh bị sao thế? Em lần đầu tiên nhìn thấy anh không được bình tĩnh như vậy đấy, rốt cuộc anh cảm giác được cái gì? Cho dù ban đầu chúng ta đi tới thời đại này, anh cũng không có biến thành như vậy a.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Anh cũng không biết cảm giác của mình rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà, cảm giác áp lực này chỉ là hư ảo mà thôi. Trong tối tăm, có một cổ áp lực không hiểu đang đè nặng nội tâm của anh. Hy vọng phán đoán của anh là sai lầm.
Sắc mặt Văn Đình hơi đổi, nói:
- Bởi vì Kỳ Lân là điềm lành, cho nên cảm giác trong tất cả cự thú là linh mẫn nhất. Nhất là thể hiện ở phương diện biết trước. Lúc trước, trước khi cha mẹ của em gặp chuyện không may, cha em từng có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ...
Tề Nhạc ôm Văn Đình vào ngực mình, nhẹ nhàng nói:
- Không cần nghĩ nhiều, cho dù thật sự gặp phải nguy hiểm, còn có anh. Em biết hiện giờ anh hi vọng cái gì nhất không?
Văn Đình lắc đầu.
Tề Nhạc nói:
- Anh cũng không hy vọng phán đoán của mình là sai lầm, hiện tại anh chỉ hy vọng, Thực lực đại tế tự Tộc Thổ phi thường cường đại mới tốt. Như vậy, chúng ta mới an tâm hơn một chút.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Bởi vì trong nội tâm có cảm giác áp lực, Tề Nhạc yêu cầu Bá Ca cùng Hi Thụy tăng thêm tốc độ, hơn nữa phong vân lực của mình cũng không giữ lại nữa mà đưa hết vào trong cơ thể Thâm Hải Minh Xà, trợ giúp nó tăng tốc độ lên. Vào lúc mặt trời sáng rõ, Hi Thụy nói cho hắn biết, khoảng cách tổng bộ Tộc Thổ đã không xa.
Thời điểm này, có tình huống chưa từng xuất hiện diễn ra. Thậm chí cự thú bình thường cũng chưa từng gặp qua. Càng bình tĩnh trong nội tâm Tề Nhạc càng thêm bất an, trước khi xãy ra bão táp, luôn có một khoảng thời gian bình tĩnh. Hiện tại hắn có thể làm, chính là thúc dục tốc độ tăng lên mà thôi.
Sau khi xuyên qua đầm lầy lầy lội, bọn người Tề Nhạc tiến vào bình nguyên rộng lớn, Hi Thụy nói:
- Từ nơi này, chỉ đi một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể đi tới tổng bộ. Tề Nhạc huynh đệ, mọi người đi đường dài như vậy, có phải nên nghỉ ngơi một chút hay không, cho dù chúng ta không có việc gì, cự thú đồng bọn cũng mệt mỏi rồi.
Ánh mắt hắc hổ cùng con Thiên Hoàng Đường Lang nhìn qua người Tề Nhạc, từ trong mắt bọn chúng, Tề Nhạc nhìn thấy sự bất mãn. Trong nội tâm thầm than một tiếng, hắn cũng hiểu được. Lại bảo đám cự thú này đi nữa, chỉ sợ bọn chúng sẽ bãi công. Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc vừa mới chuẩn bị đáp ứng thỉnh cầu của Hi Thụy, đột nhiên hắn phát hiện, ánh mắt của Thiên Hoàng Đường Lang cùng hắc hổ sinh ra biến hóa, vốn là bất mãn, biến thành sợ hãi.
Quay người lại, đồng tử Tề Nhạc co rút thành một điểm. Hắn thấy cái gì?
Đầu tiên, Tề Nhạc nhìn thấy một thân ảnh. Dùng thị lực của hắn, rõ ràng phân biệt rõ ràng, bóng người này chính là Hỗn Độn Vương lúc trước bị dọa lùi. Sau lưng Hỗn Độn Vương, mười thân ảnh to lớn đang bao vây lấy mình. Làm cho Tề Nhạc cảm giác sợ hãi là, những thân ảnh này tuy cực kỳ khổng lồ, nhưng cũng không có một tiếng động nào.
Ngay sau đó, Tề Nhạc nhìn thấy trên không trung có một bóng mờ. Khi đó có bảy con hung thú phi hành. Mà phía trước bọn chúng, còn có một người, lẳng lặng phiêu phù ở phía trước nhất, đứng trên lưng của Kim Sí Đại Bằng Điêu, chỉ trong nháy mắt, bọn người này đi tới đỉnh đầu của Tề Nhạc. Mà cũng đúng vào lúc này, Tề Nhạc lại cảm thấy khí tức khổng lồ, lần nữa đây.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, phương hướng bọn người mình tiến lên, tổng cộng hơn mười con hung thú chặn đường, ngẩng đầu lên. Lúc này đây, những con hung thú này không che dấu âm thanh của mình nữa, mỗi kia tiến lên một bước. Mặt đất run lên kịch liệt, bọn chúng nhìn lên, nhìn vào người thân ảnh cao lớn cân xứng đang bao phủ trong màn khói đen, không cách nào nhìn rõ thân ảnh chính thức là gì.
Thâm Hải Minh Xà trợn mắt há hốc mồm nói:
- Chuyện này cũng quá khoa trương a. Tề Nhạc, anh nói cho tôi biết, bọn chúng đi tới đây tìm anh có phải không?
Tề Nhạc đắng chát cười cười, nói:
- Anh chỉ lừa người dối mình thôi, tôi nói không anh tin sao?
Chín cái đầu của Thâm Hải Minh Xà đều thu lại cùng một chỗ, thì thào tự nhủ:
- Trời ạ! Hỗn Độn Vương, Kim Sí Đại Bằng Điêu. Còn nữa. Ah! Đó là Tam Nhãn Ma Viên, Tỳ Ngưu. Đều là hung vật trên đời, tôi không nhìn lầm a. Người nọ chính là Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Hắn còn biến ảo thành hình người, như vậy, nhất định chính là Thâm Hải Minh Long, ah, không, Thâm Hải Minh Long biến ảo thành hình người, vậy hẳn là người mạnh nhất trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Tề Nhạc, rốt cuộc anh làm gì? Chẳng lẽ ôm lão bà của đám người này sao? Tại sao lại tới đây cả vậy?