*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang đắm chìm trong suy tư thì tiếng còi xe làm Thảo giật mình, cô quay người lại, thì ra là La Thái Mẫn, cô mỉm cười chạy về phía anh, mở cửa xe bước lên.
- Sao anh lại tới đây? - Điện thoại của em đâu?
Cả hai người cùng lên tiếng cùng lúc, Thảo lục lại túi xách, không thấy điện thoại đâu cả, cô mếu máo nhìn anh.
- Hic...!Hình như em quên ở nhà mất rồi.
- Thảo nào anh gọi mấy cuộc rồi không được, lo lắng nên mới chạy qua đây.
Thảo nhìn Mẫn với vẻ ăn năn - Sáng nay em lu bu quá nên quên mất luôn, xin lỗi anh nhé!
Mẫn nhẹ nhàng mỉm cười rồi xoa đầu Thảo - Để anh đưa em về lấy.
Sau khi quay về nhà lấy điện thoại, Mẫn đưa Thảo tới công ty, Thảo mở điện thoại ra thấy tới 10 cuộc gọi nhỡ của Mẫn và 3 cuộc của mẹ, không biết mẹ gọi có việc gì quan trọng không, cô bấm gọi lại.
- Alo mẹ, nãy mẹ gọi cho con có việc gì à, con để quên điện thoại ở nhà mới quay lại lấy.
- Ừ có việc này, con biết chú Tư gần nhà mình, chú có đứa con trai đi du học bên Nhật ấy.
- Dạ biết, anh Tùng đúng không? Sao thế mẹ?
- Ừ nó mới về rồi, hôm qua còn qua nhà thăm bố mẹ, dạo này sáng sủa đẹp trai lắm, bảo sắp tới xuống Sài Gòn làm cho công ty Nhật gì đấy lớn lắm, nó hỏi thăm con suốt, mẹ cho cậu ta số điện thoại của con rồi, có gì hai đứa liên lạc với nhau nhé.
- Hả? - Thảo hốt hoảng vội nhìn sang Mẫn để xem anh có nghe thấy gì không.
Có vẻ trong không gian kín, giọng nói của mẹ khá to, anh cũng nghe được mang máng nội dung câu chuyện, chỉ thấy đôi mày anh khẽ chau lại, biểu cảm khó coi, Thảo ngại ngùng trách mẹ.
- Sao mẹ lại cho anh ấy số con làm gì?
- Thì người quen cả mà, có gì giúp đỡ nhau cũng được.
- Mę này!
- Thôi nhá, mẹ bán hàng đã, hai đứa tự liên lạc với nhau đi.
Thảo cúp máy nhìn qua Mẫn, anh vẫn im lặng hướng mắt về phía trước không nói gì, Thảo
không hề biết trong lòng vẫn lúc này đang rất rối bời, mẹ của Thảo, khi bà ấy biết được mối quan hệ của anh và cô, liệu bà ấy có thể chấp nhận.
Nếu là vấn đề gia đình anh, anh có thể tìm hướng giải quyết nhưng đối với gia đình cô, anh chưa biết Phải làm thế nào.
Nhìn thấy vẻ trầm tư của Mẫn, Thảo nghĩ anh không vui liền lên tiếng muốn trêu anh một chút để xoá tan bầu không khí gượng gạo này.
- Có vẻ mẹ muốn em kết hôn rồi hay sao ấy, dạo này cứ thúc giục yêu đương miết thôi, chắc sợ em ế đây mà.
Mẫn chỉ cười trừ đáp - chắc mẹ em ưng anh ta lắm!
Thảo xua xua tay - đấy là do mẹ em chưa gặp anh thôi, mẹ em mà gặp anh là duyệt ngay luôn ấy chứ - cô dịu dàng nịnh nọt Mẫn.
Mẫn mỉm cười đưa tay sang xoa xoa đầu Thảo, trông anh có vẻ bình thường vậy thôi chứ thực ra trong long vẫn đang rất lo lắng, Mẫn không thể nói ra nỗi lo của mình với Thảo, những ngày qua bố anh luôn thúc giục vấn đề đính hôn của anh, anh chỉ biết tìm cớ công việc để làng tránh, vẫn đang suy nghĩ xem cần làm gì để không liên lụy đến cô.
Khi Mẫn đưa Thảo tới gần công ty thì cô ngăn lại.
- Thôi anh cho em xuống đây đi, em đi bộ một đoạn là được rồi, nếu để người khác thấy e là không hay lắm.
- Ừm! Vậy em đi cẩn thận nhé!
- À còn chuyện này nữa - Mẫn nói vội khi Thảo chuẩn bị bước xuống xe -
Xem ảnh 1
.