Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3 giờ 30 phút sáng thứ chủ nhật, chuông báo thức kêu lên vài hồi, Thảo mệt mỏi mở mắt, tắt báo thức rồi mới lấy điện thoại bấm gọi.

- Alo bố đến nơi chưa ạ?

- Gần đến rồi còn khoảng 1 km nữa thôi.

- Dạ bố bắt taxi vào nhé, con đợi bố ở cổng. - Thôi cứ ở yên trên phòng, bố tự lên.

- Để con xuống phụ bố xách đồ chứ, bố nhớ bắt taxi chứ đừng đi xe ôm nhé.

- Ừ bố biết rồi, thôi nha!

Thảo xuống cống đứng đợi, thấy bố vẫn ngồi xe ôm tới, cô nhanh tay ra đỡ lấy những túi đồ trên tay bố, xị mặt ra trách móc.
1645019216826.png

- Sao bố không nghỉ ngơi đi!

- BỐ ngủ thế đủ rồi, mẹ con dặn cái này sáng phải hâm nóng cho con ăn.

Thảo nhìn vào tô canh gà hầm thuốc bắc mà rưng rưng mắt, đúng là chỉ có gia đình là yêu thương ta vô điều kiện, nghĩ vậy cô càng phải mạnh mẽ hơn, sẽ cố gắng thăng tiến hơn để sau này còn phụng dưỡng lại bố mẹ. Nga cũng theo sau, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức làm chiếc bụng trở nên cồn cào. .


- Cháu chào bác ạ. Ngon quá bác ơi!

- Ừ, hai đứa đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.

(trong bữa ăn).

- À lâu rồi bố cũng không thấy thằng Phúc, trưa nay gọi nó qua ăn cơm luôn.

- Dạ! À tí bố đi lấy hàng con đi theo bố nhé?


- Thôi con đi theo chỉ tổ vướng tay chân, bố đi một chút rồi về, ở nhà nghỉ ngơi lo cơm nước đi.

- Dạ, vậy bố nhớ cẩn thận nhé, có khó khăn gì gọi cho con liền á!

- GỚm, làm như tôi mới đi lần đầu! - Bố gõ nhẹ vào đầu Thảo một cái.

- Thì con lo lắng cho bố mà! - Lo lắng cho bố thì lo làm làm tốt công việc

của mình, không phải xin tiền bố mẹ nữa là được!

- Bố này!

Nga ngồi kế bên không nhịn được phì cười, sau khi dùng xong bữa sáng, bố Thảo mượn xe của Nga để tới chợ Bình Tân nhập hàng, đây là chợ vải lớn nhất Sài Gòn với nhiều mẫu mã đa dạng, Thảo có chút mệt nên vào phòng muốn nằm nghỉ ngơi, chợt nhớ ra phải lập kế hoạch cho dự án, cô lại bật dậy, ôm đống tài liệu ra ngoài phòng khách nghiên cứu.

Do mải mê làm việc nên gần đến trưa khi Nga ra chuẩn bị nấu cơm mới lên tiếng nhắc.

- Mày gọi cho Phúc chưa?

- Ôi chết tao quên mất - Thảo vội bấm số gọi cho Phúc.

15 phút sau Phúc đã có mặt tại nhà Thảo cô vẫn loay hoay với bản kế hoạch của mình, Phúc đi tới ngồi bên cạnh, nhìn sơ sơ qua tài liệu liền lên tiếng.

- Khảo sát này ghi chép không chưa đủ, phải có ảnh chụp và video mới có sức thuyết phục.

Thảo dừng tay, ngạc nhiên tròn mắt nhìn qua Phúc.

- Sao mày biết? - Tao từng đi làm nhiều loại khảo sát này rồi, tin tao đi!

Thảo vui mừng cầm lấy hai vai của Phúc mà lắc lấy lắc để.

- Hảo bằng hữu, không hổ danh là bạn tao, nào để tạo đãi mày sơn hào hải vị! - Thảo gập máy tính lại, đi tới tủ lạnh lấy ra con gà mẹ gửi đã được sơ chế cho vào nồi luộc, sau đó phụ Nga nhặt rau.

Phúc nhìn theo động tác của Thảo, tỏ vẻ thất Vọng lên tiếng.

- Sơn hào hải vị đó sao? Nga và Thảo nhìn nhau bật cười.

- Đúng rồi, sơn hào hải vị của núi rừng tây nguyên còn gì nữa - Nga đáp

- A tao quên mất, phải đi mua ít rau thơm, để tao chạy ra chợ chút nha! - Thảo Nội vàng

- Máy tính bắt taxi đi chợ hay gì? thôi để tạo đi cho - Nga nói rồi rửa tay, đi vào trong lấy áo khoác.

Sau khi Nga ra khỏi cửa, Phúc lại giúp Thảo nhặt rau, chợt nhớ ra gì đó thì lên tiếng hỏi.

- Người đàn ông đợt trước gặp, có quan hệ thế nào với mày thế?
1645019227395.png

Thảo ngạc nhiên mở to mắt nhìn Phúc, tại sao nó lại hỏi như thế, như kiểu biết được mọi chuyện vậy, Thảo lắc lắc đầu.

- Ép buộc gì chứ, thôi được rồi, đó là giám đốc của tao, lúc đó tao có chút rắc rối với anh ta nhưng giờ hết rồi nên mày đừng nhắc lại nữa, kẻo bố tao biết được lại lo lắng.


- Ừ vậy thì tốt!Vì tính của mày quá tốt bụng nên tạo chỉ lo mày bị lợi dụng thôi! - Phúc ra về châm trọc.

Thảo đưa mắt lườm nguýt Phúc một cái - Biết vậy thì lo mà trân quý người bạn này đi nha!

Khoảng 10 phút sau thì Nga về

- Hai bọn mày nói chuyện gì mà tình cảm thế! - Nga vừa mở cửa vào liền lên tiếng.

- Có gì đâu, tao đang nói nó phải biết trân trọng người bạn tốt như tao thôi, đúng không Nga?


- Ừ đúng rồi, không trân trọng thì không có đùi gà ăn đâu nhé!

Cả ba cùng phá lên cười, vài phút sau thì bố Thảo về, đợt này đặt được nhiều mẫu mã đẹp nên ông có vẻ yên tâm, mọi người cùng có bữa trưa cực kì vui vẻ, bố Thảo hỏi thăm về công việc của Phúc rồi của Nga, và khi nghe Thảo khoe sắp được đi công tác ngoài Hà Nội, ông rất vui mừng, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng Thảo biết bố đã tự hào biết nhường nào, cũng không phải lo lắng nhiều cho cô nữa, nhưng Thảo lại có chút buồn, cô biết vì công việc này mà bản thân đã phải đánh đổi những gì, có lẽ cô cần một lần nói chuyện rõ ràng với La Thái Mẫn. .

Vì buổi tối bố phải lên xe trở về quê nên buổi chiều Thảo dẫn bố đi trung tâm thương mại để mua sắm một chút.

- Thôi bố đã nói không cần mua rồi mà, bố mẹ có thiếu gì đâu mà tốn tiền làm gì!

- Bố này, giờ con đi làm kiếm được tiền rồi mà, tuy không nhiều nhưng vẫn mua được chút quà cho bố mẹ chứ!

Thảo cầm chiếc áo khoác lên ướm vào người bố, thời tiết bây giờ đang vào đông, không khí lạnh đã tràn về, bố mẹ cô lại phải dọn hàng từ sáng Sớm đến tối muộn mới về nhà, nên Thảo muốn mua cho bố mẹ một chiếc áo ấm.

- Đẹp lắm bố, lấy chiếc này nhé!

BỐ Thảo nhìn trong gương cũng gật gù hài lòng nhưng khi lật ra thấy giá tiền, 2 triệu 300 ngàn, ông sửng sốt nhanh chóng cởi ra, Thảo thấy vậy thì xị mặt cầm lấy áo khoác ôm vào người.

- Đẹp mà, con có tiền bố yên tâm!

Thảo nhanh chân đến quầy thanh toán rồi kéo bố qua cửa hàng thời trang nữ để chọn áo cho mẹ, không cho bố cơ hội từ chối, cô đi qua đi lại một vòng, cuối cùng cũng nhìn trúng một chiếc khá ưng ý, khi định cầm lấy thì... Một bàn tay khác cũng đang cầm vào chiếc áo, tuy miễn cưỡng nhưng Thảo vẫn lễ phép nhường cho người phụ nữ bên cạnh.

- Dạ cô xem đi ạ!

- Thôi cháu trước xem đi - Người phụ nữ mỉm cười hiền từ, nhường lại cho Thảo.

Khi bố Thảo bước đến gần, động tác của ông chợt dừng lại, gương mặt như đóng băng, người phụ nữ đối diện cũng vậy, cả hai im lặng nhìn nhau, sau vài giây người phụ nữ mới mỉm cười lên tiếng.

- Lâu quá không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?

Thảo ngạc nhiên nhìn qua bố, ông tỏ vẻ lúng túng, cười trừ một cái rồi đáp.

- Ừ anh vẫn khoẻ! Thảo nghĩ chắc đây là người quen của bố rồi,

cô tươi cười cúi chào người phụ nữ.

- Dạ cháu chào cô, cháu là con gái bố Hùng ạ!
1645019255461.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK