Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người không còn quan tâm đến buổi lễ nữa, sau một hồi triền miên mãnh liệt, La Thái Mẫn ôm Thảo vào lòng, tay anh mải mê vuốt ve bờ vai trắng mịn, mắt nhắm tận hưởng những giây phút bình yên. Có lẽ đối với Mẫn, khoảng thời gian ở bên Thảo là lúc anh cảm thấy nhẹ nhõm nhất, không phải gồng mình trước những ánh mắt soi mói ngoài kia, Mẫn thích nụ cười của Thảo, thích mùi hương trên người, và thích những lúc cô đáp lại sự kích thích của anh, nhưng vì La Thái Mẫn là


một con người chu toàn, anh không muốn có bất kì điểm yếu nào, anh tự tạo cho mình một khoảng cách an toàn, nếu như đã vượt qua khoảng cách đó, thì sẽ khó có thể kiểm soát theo ý mình.

La Thái Mẫn hôn lên tóc Thảo thì thầm - Em không nhớ anh sao?

- Không!

Thảo nằm trong ngực anh lạnh lùng đáp, Mẫn không biết cô đã mong chờ một cuộc gọi hay chỉ là một tin nhắn từ anh như thế nào.


Mẫn có chút cau có song lại hôn lên trán Thảo nói

- Còn anh thì rất nhớ em.

- Đến một tin nhắn cũng không thấy, nghĩ em sẽ tin anh sao.

- Em đã rất mong tin từ anh sao? - La Thái Mẫn vui mừng ngồi dậy nhìn Thảo

- Trông anh đắc thắng chưa kìa! Em chả thèm!

Thảo nói rồi ngồi dậy, xuống giường nhặt lại chiếc váy mặc vào, nhưng giờ trông nó có khác gì

miếng giẻ rách không chứ, Thảo mếu máo nhìn Mãn.

- Vảy em mượn của bạn, nó còn chưa mặc lần nào.

La Thái Mẫn bật cười, đứng dậy xoa đầu Thảo.

- Để anh dẫn em đi mua vài bộ nhé, dù sao em cũng không thể về nhà thế này được.

Sau khi Mẫn mặc xong quần áo thì gọi điện cho quản lý khách sạn mang một bộ đồ của nhân viên nữ tới, vừa hay Thảo cũng không muốn gây sự chú ý khi ra ngoài, mặc bộ đồ này có thể cải trang qua mắt mọi người một lúc cũng tốt, tuy là trang phục của nhân viên nhưng chất lượng cũng rất tốt, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tay dài, bên ngoài là chiếc áo ghi lê màu xanh, phía dưới là chiếc váy cúp xanh chạm gối.

- Nhưng còn túi xách và điện thoại của em? - Đừng lo, anh đã dặn thư kí Nam rồi.

- Vậy bây giờ em đi ra trước, khoảng 15 phút sau anh mới được ra nhớ chưa.

Mẫn nhìn bộ dạng của Thảo không thể nhịn được cười, tại sao mình lại phải lén lút như này chứ, nhưng anh vẫn gật gật đầu đồng ý.

Thảo mặc vào bộ đồ của nhân viên vào rồi rón rén đi sau những tấm rèm, cảm thấy mọi người đều đang nói chuyện rất say sưa, có vẻ không ai chú ý đến mình, Thảo hướng về phía cửa lớn. bước thật nhanh, nhưng cuộc sống thì không bao giờ suôn sẻ như ta mong đợi, vừa bước đến cạnh những bàn rượu ngoài sảnh lớn thì một giọng nói vang lên làm Thảo giật mình đứng im tại chỗ.

- Cô kia, làm gì mà lén la lén lút vậy, quay lại đây xem nào.

Hà Anh đứng khoanh tay, đổ ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thảo, thật ra những gì xảy ra khi nãy, Hà Anh trên sân khấu đã chứng kiến không sót một giây, từ lúc bước vào cô vẫn luôn để mắt tới La Thái Mẫn,
1644730738079.png
1644730746527.png

Hà Anh nhận ra được hành vi mờ ám của Tony, cô chắc chắn đây là người mà Mẫn đã kéo đi khi nãy, ánh mắt Hà Anh trở nên lạnh bằng đầy căm hận.Vì còn nhiều nhà báo và các doanh nhân ở đây nên cô không thể tùy ý mà đuổi theo hai người.

Mẫn lúc này mới đi ra, anh phải ghé qua chào các cổ động và những vị khách mời một chút. Hà Anh nhìn thấy Mẫn thì cầm theo ly rượu tiến lại gần.

- Chúc mừng tổng giám đốc!


Mẫn cũng lịch sự đưa ly ra - Cám ơn! - Anh đưa lên uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn rời đi, Hà Anh thấy vẻ lạnh nhạt của anh thì tức giận nói theo sau.

- Là cô gái đó sao? Anh nghiêm túc chứ?

La Thái Mẫn hiểu được hàm ý trong câu nói của Hà Anh, anh dừng chân lại - Không cần cô quan tâm! - Nói rồi bước theo hướng ra cửa. Hà Anh vẫn dõi mắt theo sau, ly rượu trên tay được cô siết chặt tới mức muốn nổ tung. Cô không cam lòng, Mẫn lại có thể vì một đứa con gái bình thường như vậy mà uống thay rượu, còn cô chỉ có thể nhận được sự lạnh nhạt thờ ơ.Hà Anh tự hỏi, rốt cuộc Thảo đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho Mẫn?

Khi ra tới ngoài lề đường, cách khách sạn một đoạn khá xa, nhận thấy không có ai theo sau, Tony mới dừng lại. Dù không biết anh là ai nhưng vì đã giúp đỡ mình nên Thảo vẫn lịch sự nói

- Cám ơn anh!


Tony thấy dáng vẻ rụt rè của Thảo thì mỉm cười, anh đưa tay nâng cằm cô lên, cúi người xuống muốn nhìn kĩ xem gương mặt đã làm La Thái Mẫn trở nên sốt sắng như vậy có gì đặc biệt.

La Thái Mẫn từ sau bước đến, nhìn thấy hành động của Tony thì tức giận gạt phăng tay Tony ra khỏi mặt Thảo.

- Đã bảo đừng động vào người của tôi, ông không nghe sao.

Ánh mắt đầy lửa giận của La Thái Mẫn như

LA

muốn thiêu cháy Tony, anh cầm lấy chiếc áo khoác của Tony trên vai Thảo, ném trả lại, rồi cởi áo khoác của mình khoác cho cô. Thảo cũng bị hành động bất chợt của Mẫn làm cho sợ hãi, Mẫn sẽ không nổi cơn ghen vì chuyện này chứ.

Tony phá lên cười.

- Haha..Được rồi, được rồi, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc gương mặt nhỏ nhắn này có gì đặc biệt mà có thể khiến ông điên lên như vậy thôi mà, nếu không nhờ tôi giải vậy thì có lẽ giờ cô ấy đang bận nhận lời phỏng vấn trong kia rồi.

La Thái Mẫn hoài nghi đưa ánh mắt nhìn về phía Thảo.Vì không muốn anh hiểu lầm cô vội giải thích.

- Lúc nãy em bị Hà Anh gọi lại, suýt chút nữa thì bị mọi người phát hiện, may mà có anh này giúp đỏ.

-Vậy thôi sao, ông cũng thích lo chuyện bao đồng quá rồi đấy. - Mẫn vẫn bình thản nhìn Tony, biểu cảm không chút áy náy.

- Hả?

Tony há mồm ngơ ngác trước thái độ bất cần của Mẫn, đúng là cỗ máy không cảm xúc, muốn nhận lời cảm ơn từ người đàn ông này khó hơn hái sao trên trời.

Lúc này tài xế của Mẫn cũng đã đến, anh đưa

Thảo vào trong xe, không quên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Tony một cái ra ý nhắc nhở. Tony chỉ biết cười trừ, có vẻ lần này anh đã nắm được điểm yếu của Mẫn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK