- Tao nghe nè.
- Mày về nhà chưa?
- Chưa, tao đang mua ít đồ ăn, sao thế, muốn ăn gì không?
- À không, tao gọi để báo mày tối nay tao phải tăng ca nên về muộn, đừng đợi tao nhé!
- Ừ dạo này bận rộn quá nhỉ, vậy thôi mày làm đi!
Thảo vừa cúp máy thì Mẫn ngồi bên lắc đầu cười, không nhịn được mà véo vào má cô một cái - Nói dối không chớp mắt.
- Chứ không lẽ em nói là đang ở với anh à. Mẫn gật gật đầu - Lần sau em nên nói vậy. - Ngại lắm! - Thảo lắc đầu lia lịa.
Bên này Nga sau khi đi siêu thị trở về, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới toà nhà, cô vội vặn ga lên chạy xuống hầm
để xe, sau khi vào thang máy cô bấm lên thẳng nhà nhưng lên đến tầng trệt nó lại mở ra, Tuấn Anh đang ở ngoài, sắc mặt anh không được tốt, ánh mắt nhìn Nga vô cùng mệt mỏi, anh bước vào thang máy cùng cô.
- Tại sao em không chịu gặp anh? - Tuấn Anh quay qua lên tiếng hỏi.
Đang Cố tình tránh mà lại bị bắt gặp, Nga có chút giật mình, cô lúng túng, Cố tỏ ra bình tĩnh cười cười đáp.
- À em bận mà, vừa mới về đây, sao anh lại đến đây, hôm nay Thảo nó phải tăng ca nên chưa về đâu.
Nga mỉm cười đưa tay lên lắc lắc, cô không biết liệu anh có nhớ hết mọi chuyện hôm qua hay không, nhưng dù anh có nhớ hết đi chăng nữa cũng do cô tự nguyện. Nga không trách móc cũng không mong đợi điều gì, cô chỉ muốn cả hai người
có thể làm bạn bè như trước.
Tuấn Anh khẽ chau mày lại, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, cô gái này cứ tỏ ra mọi chuyện chẳng có gì sau những sai lầm của anh, cô có phải quá ngốc rồi không, anh không đáng để cô phải chấp nhận chịu đựng như vậy, Tuấn Anh dùng hai tay nắm lấy bả vai cô quay lại đối mặt với anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt cô nói
- Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, em muốn biến anh thành thằng đàn ông khốn nạn ư?
Nga nhìn thấy trong cặp mắt mệt mỏi này có chút tức giận, một người tốt như anh chắc chắn đang rất cắn rứt vì chuyện này, cô đành phải trở thành người phụ nữ tồi một chút vậy.
- Vậy anh muốn chịu trách nhiệm với em sao? - Nga hỏi lại.
Câu hỏi này làm Tuấn Anh lưỡng lự, anh bối rối không nói nên lời, sự việc này anh chưa nghĩ qua, cũng không biết phải chịu trách nhiệm thế nào, trước mắt chỉ muốn xin lỗi cô. Nga bật cười cầm lấy hai bàn tay trên vai mình buông xuống rồi nói.
- ây da, em đã bảo không sao mà anh cứ đòi chịu trách nhiệm đấy nhé, nè cầm giúp em đi!
- Ý anh không phải vậy, anh chỉ muốn xin lỗi em, nếu em cần gì anh sẽ...
- Đây cầm giúp em đi nói nhiều quá à - Nga đặt túi đồ ăn vào tay anh..
Thang máy mở ra, Tuấn Anh chỉ đành cầm túi đồ bước theo sau, cô bấm mật mã mở cửa xong thì nhìn anh rồi đưa mắt vào trong nhà, ý nói anh vào nhà đi. Tuấn Anh vẫn chưa hiểu Nga muốn làm gì, anh nói.
- Có vẻ không tiện lắm, anh nên về thì tốt hơn.
Nga bước ra sau đây anh vào trong nhà, kèm theo lời trêu chọc - Sợ em ăn thịt anh à?
Nga biết anh vừa trải qua cú sốc tình cảm, Cộng thêm việc gây ra sự cố này chắc chắn lòng đang nặng như đá đè, nếu cô còn tránh né anh e là sẽ thêm một hòn đá nữa, cô muốn làm anh thoải mái, không phải lo lắng thêm về chuyện của hai người, cô lấy ra một đôi dép trong nhà cho anh rồi đi vào trong bếp, thấy Tuấn Anh cứ lề mề phía ngoài thì lên giọng thúc giục.
- Nhanh lên đưa đồ cho em, anh không đói à? - Em muốn nấu ăn sao?
Tuấn Anh đang lo nghĩ không biết cô đang bắt anh phải chịu trách nhiệm như thế nào, chắc chắn Nga biết anh không thể cho cô thứ tình cảm mà cô muốn được, vì trong trái tim anh đang chứa
đựng hình bóng người con gái khác.Vậy mà Nga vẫn tỏ ra vô tư như vậy, chuyện này cô không khiến cô bận tâm chút nào sao, là đang giả vờ, cố tỏ ra là mình ổn, hay thật sự cô xem nó chỉ là sự CỐ mà không mấy quan tâm như vậy.
Truyện được update độc quyền trên Dreame, các trang khác đều là giả mạo, mọi người đọc trên ứng dụng Dreame để ủng hộ tác giả nhé!
- Anh muốn nói chuyện gì cũng phải lấp đầy bao tử trước đã, em đói lắm rồi - Nga xị mặt tỏ vẻ đáng thương.
Tuấn Anh thấy vậy liền xắn tay áo lên, bước đến gần -Vậy để anh giúp em!
- Dạ vậy anh giúp em rửa mấy thứ trong hộp đấy đi.
- Đừng lo em có võ mà! - Nga đưa bàn tay lên nắm thành nắm đấm.
Hành động của Nga là anh bật cười, lắc đầu bó tay - Em đúng là mạnh mẽ thật!
Nga gật gật đầu tự mãn - Chín rồi đó, anh bê ra bàn giúp em nhé!
Tuấn Anh chỉ đành làm theo mọi lời cô nói, nấu ăn nãy giờ làm cơn đói bụng trong anh cũng trở nên cồn cào, mọi chuyện đúng là không như anh lường trước, vừa rồi còn bất an lo lắng không nguôi, giờ nhìn vào bàn ăn thơm ngon này lại chỉ muốn buông xuống tất cả mà ăn một bữa thật no.
Nga thấy tâm trạng của anh đã tốt lên rất nhiều, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Nga như một người mẹ luôn biết cách vỖ về đàn con của mình vậy, có chuyện gì cứ phải ăn một bữa thật ngon, tâm trạng tốt thì mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong Nga lại bắt anh rửa chén còn mình thì bật tivi ngồi vừa coi phim vừa ăn hoa quả, Tuấn Anh vừa làm vừa lắc đầu cười khổ, anh cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như này nữa, không biết nên vui hay nên buồn đây, lúc đang rửa anh vô tình trượt tay làm rơi đĩa xuống bồn, Nga giật mình quay ngoắt lại, lớn giọng nói Vọng vào.
- Anh đang nổi giận đấy à?
- Không anh trượt tay, anh xin lỗi!
Cảnh tượng lúc này nếu có ai nhìn thấy, không nghĩ rằng anh đang bị sư tử hà đông ức hiếp mới là lạ. Nga nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của anh như vậy thì tủm tỉm cười. Một lúc sau anh rửa xong, đi đến ghế sofa ngồi xuống cạnh cô nhìn vào màn hình đang chiếu bộ phim Hàn Quốc, Nga cầm chiếc nĩa ghim vào miếng táo rồi đưa cho anh.
Tuấn Anh khẽ đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ, chắc giờ này Thảo cũng sắp về, anh hỏi.
- Mấy giờ thì Thảo về?
- Em cũng không biết nữa, anh có chuyện cần gặp nó sao?
Tuấn Anh lắc đầu, anh im lặng nhìn Nga, cô vẫn chăm chú vào những thước phim trên màn hình, hôm qua cô xuất hiện chắc chắn đã biết việc anh bị Thảo từ chối, nhưng cô cũng không hề nhắc đến chuyện này, nhìn cô âm thầm quan tâm mình như vậy lòng Tuấn Anh chợt có chút thương cảm, Nga là một cô gái tốt, anh không muốn cô vì mình mà đánh mất cơ hội được yêu thương.
- Thôi anh phải về đây, cũng muộn rồi. Tuấn Anh đứng dậy bước đi, Nga cũng đứng dậy bước theo sau, lúc anh ra ngoài Nga đứng ở cửa nói
-Vậy là coi như anh đã chịu trách nhiệm nhé. Sau này đừng lo lắng nữa, cố gắng làm việc thật tốt!
Không hiểu sao Tuấn Anh lại bất giác đưa tay lên xoa xoa đầu cô, câu nói an ủi vừa rồi của Nga làm anh cảm giác bình yên trong lòng. Có lẽ anh nên lấy lại tinh thần và tập trung vào công việc hơn, tìm lại Tuấn Anh của ngày trước, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà diễn ra và con người thì phải học cách vượt qua nó. Tuấn Anh tự hứa sẽ Cố gắng xây dựng sự nghiệp thật tốt, không để chuyện tình cảm làm mình trở nên yếu đuối như vậy nữa.