Cô tự trách bản thân sao lại thảm hại đến vậy, nhục nhã đến mức phải ép hôn một người không yêu mình để rồi nhận lại sự sỉ nhục đau khổ này.
Tối đến, Mẫn đậu xe trước cổng chung cư của Thảo, cũng không biết anh đã ngồi trong xe được bao lâu, lòng cảm thấy nhớ cô da diết nhưng lại không dám gặp, Mẫn chưa biết phải nói gì với Thảo, chắc cô cũng không muốn gặp anh, anh cứ ngồi trông ngóng, mong có thể bắt gặp hình bóng cô, âm thầm đứng nhìn từ xa cũng được.
Thảo lúc này đang dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc, cô muốn khiến bản thân mình trở nên bận rộn, để không phải suy nghĩ về những vấn đề phiền não đó nữa, tuy vậy lâu lâu lại thần người ra một lúc, nghĩ về quá khứ, về tương lai, về La Thái Mẫn, cảm xúc dâng trào khiến đôi mắt rưng rưng, không biết bản thân phải làm gì để vượt qua chuyện đau lòng này, mới vừa cảm thấy có chút tự tin đối diện với tình cảm lại bị sự thật nghiệt ngã dội cho một gáo nước lạnh, có lẽ Thảo cần thêm thời gian để trở lại cuộc sống bình thường như trước khi gặp Mẫn.
Nga vừa đi làm về, có vẻ ngày đầu tiên đi làm khá thuận lợi, tâm trạng cực kì tốt.
Từ xa cô đã
nhìn thấy chiếc xe của Mẫn, lòng hiếu kì tại sao anh lại đậu xe ở ngoài đường thế này, Nga đi đến gõ vào cửa kính, La Thái Mẫn thẫn thờ ngồi bên trong nhìn thấy Nga mới định thần lại, anh mở cửa, bước ra chào.
- Em mới đi làm về à?
Nga nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của Mẫn, không biết giữa hai người họ có chuyện gì không, mỉm cười đáp lại.
- Dạ, anh ở đây đón Thảo ạ, sao không lên nhà chơi.
Mẫn chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, gương mặt đẹp trai lại có chút gượng gạo - Để khi khác, giờ anh có việc phải đi, nhờ em quan tâm Thảo nhé!
Nga khẽ gật gật đầu đồng ý, Mẫn lên xe rời đi, cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu sự tình, dẫn đến đây lại chỉ ngồi trầm ngâm trong xe, lại còn nhờ cô quan tâm Thảo, không phải hai người đã xảy ra xích mích chứ.
Nga mau chóng chạy vào toà nhà, lo lắng cho đứa bạn hiền lành tốt bụng của mình lại bị tổn thương.
Vừa mở cửa vào nhà đã bị mùi thức ăn thơm phức sực vào mũi, Nga bước nhanh vào bếp, nhìn thấy Thảo đang đực người ra liền hốt hoảng lên tiếng.
- Mày làm gì đấy, cháy rồi kìa?
Thảo giật mình bừng tỉnh, nhanh tay tắt bếp rồi nhấc chiếc chảo đang bốc khói xuống, lúng túng nhìn qua Nga.
- Mày về rồi à? Công việc tốt chứ?
Nga bước tới cầm chiếc bàn sản trên tay Thảo đặt xuống, kéo cô ra phòng khách, ấn cô ngồi xuống sofa.
- Mày với ông Mẫn có chuyện gì sao?
Thảo ấp úng xua tay - có chuyện gì đâu, mày làm gì thế, để tạo nấu nốt còn ăn cơm.
Nga nhìn ra được sự đau buồn trong mắt Thảo, sự cố gắng gượng cười trên đôi môi kia, lớn giọng
- Có chuyện gì thì nói với tao, đừng có giấu rồi ôm đau khổ một mình, tao vừa gặp ông Mẫn dưới kia, ông nói nhờ tao quan tâm mày đấy.
Thảo lúc này đã không thể kìm nén nữa, cô mím chặt môi cố ngăn hai hàng nước mắt đang muốn tuôn trào, sau khi Nga ôm cô vào lòng mới oà khóc lên như một đứa trẻ, bao nhiêu đau buồn, tủi nhục như cùng những giọt nước mắt đi ra.
Nga cũng xót xa cho bạn mình mà khóc theo, hai cô gái ôm nhau rơi nước mắt.
Đến khi bình tâm lại, Thảo vừa nấc nghẹn từng Cơn vừa thuật lại câu chuyện trớ trêu của mình, Nga cũng không thể tin vào tình huống bất ngờ
này, cả hai rơi vào trầm mặc, không biết phải nói gi.
- Mày sẽ không cười nhạo tao chứ?
Thảo bỗng thốt ra câu hỏi làm Nga cau mặt lại, là vì sợ Nga sẽ khinh khi mình nên mới không dám nói ra sao, cứ ôm ấm ức một mình như vậy mà sống, Nga đánh vào vai Thảo một cái.
- Con hâm này, mày nghĩ tao tồi tệ đến vậy sao?
Thảo mỉm cười thống khổ nhìn Nga, có đánh thêm vài cái nữa cũng đáng, cho tỉnh ra được sự ngu muội của mình.
- Vậy mày quyết định như nào?
- Còn như nào được nữa, giờ tao chỉ muốn biến mất khỏi mớ hỗn độn này thôi.
Thảo tựa lưng vào ghế, ngửa cổ lên nhìn trần nhà, cô cũng đã tự hỏi bản thân mình rốt cuộc muốn gì, sẽ tiếp tục bám trụ lại thành phố xa hoa này hay bỏ đi nơi nào đó để trốn tránh cái sự thật nghiệt ngã.
- Hay mày cứ về quê một thời gian, cho tinh thần thoải mái rồi quay lại tìm kiếm công việc khác.
- Tao biết nói gì với bố mẹ bây giờ, vừa mới khoe công việc rất tốt, giờ chả nhẽ lại nói là không muốn đi làm nữa..