Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thái Mẫn đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó đi xung quanh ngắm nhìn phòng Thảo một lượt, những bức ảnh của cô được treo trên tường, nụ cười tỏa nắng của Thảo làm anh bất giác mỉm cười, thế giới nhỏ bé này lại khiến anh cảm thấy ấm áp kì lạ, Mẫn đi đến chỗ bàn trang điểm, ánh mắt của Mẫn đột nhiên tối sầm lại, anh đưa tay cầm lọ nước hoa lên, mùi hương quen thuộc nhưng lại khiến anh không vui, một sự khó chịu dấy lên trong lòng. Mẫn nắm chặt tay lại, đặt lọ nước hoa về vị trí cũ rồi bước ra ngoài.

- Lát nữa anh ấy ra, mày không được làm gì quá đáng đâu nhé!

Thảo vẫn đang căn dặn Nga, cô sợ Nga thẳng tính sẽ nói những điều không hay, làm Mẫn phiền lòng. Nga vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghe tiếng bước chân của Mẫn, lòng Thảo có chút lo lắng, Nga quay mặt lại chờ đợi để chiêm ngưỡng gương mặt người đàn ông mà Thảo che giấu rốt cuộc như thế nào, khi Mẫn bước ra Nga chợt đứng hình, khá bất ngờ nên miệng há ra như muốn cảm thán, vẻ đẹp đó có thể xuất hiện ở đây sao,

đập vào mắt Nga là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, dáng người cao ráo, vờ vai rộng, phải nói là quá hoàn hảo khiến cô không thể chớp mắt.

Thảo nhìn La Thái Mẫn từ từ bước ra, đứng lên mỉm cười với anh chuẩn bị lên tiếng, biểu hiện của Mẫn hơi lạ, anh không nhìn Thảo, lạnh lùng đi tới chỗ ghế cầm lấy chiếc áo khoác của mình.

- Xin lỗi anh còn có việc nên đi trước đây!

1644900322147.png

- Chắc anh ấy có việc gấp, công việc anh ấy hơi bận một chút.

- Ừ.Thế giờ nói cho tao nghe được chưa? - Ừm...Anh ấy là tổng giám đốc công ty tao. - Cái gì??? Hèn gì lại có khí chất cao ngạo ấy -


Nga nhìn từ trên xuống dưới người Thảo một lượt rồi trêu chọc - Không ngờ đó nha, tầm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi!

Câu trêu chọc của Nga làm Thảo không biết nên vui hay buồn nữa, cô nghĩ không phải mình đấm chết voi mà là giống con thiêu thân ngu ngốc thì đúng hơn, thấy Thảo không có phản ứng gì, Nga tiếp tục truy hỏi - Thế quen nhau lâu chưa?

- Cũng mới đây thôi - Thảo vẫn không dám nói Với Nga, người đàn ông đêm định mệnh ấy chính là La Thái Mẫn.


Nga trầm tư một hồi, sau đó lên tiếng - Mày có chắc đây là tình yêu chứ?

Thảo hiểu được suy nghĩ của Nga, vì đối với những người như Mẫn, tình yêu chỉ như một trò chơi, những cô gái đẹp quanh anh không thiếu, có thể Thảo cũng chỉ là một trong số đó.Thảo rơi vào trầm mặc, không thể trả lời câu hỏi đơn giản này. Nhìn thấy biểu hiện của Thảo, Nga cũng hiểu ra gì đó, chỉ vỗ nhẹ vai an ủi.

- Tao chỉ hỏi thế thôi, mày phải tự tin lên, nếu mày tin anh ấy thì cứ mạnh dạn mà phát triển tình cảm này.

La Thái Mẫn xuống hầm, ngồi trong xe, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt vô hồn nhìn vào màn đêm

tĩnh lặng phía trước, những kí ức chán ghét ấy lại hiện về.

* Lọ nước hoa bị ném xuống đất, vỡ tan.

- Rốt cuộc cô muốn gì? cô muốn đi theo hắn ta đúng không? - Người đàn ông giận dữ quát lớn, gật đổ hết những thứ trên bàn xuống đất.

Người phụ nữ chỉ ngồi dưới nền và khóc, bàn tay đã ướm máu vẫn cố nhặt những mảnh chai vỡ vụn.

- Anh xin em đó Hương, em có nghĩ đến gia đình không? có nghĩ đến thằng Mẫn không? Nó chuẩn bị thi đại học, em không thể cố gắng một chút vì con hay sao?*

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất mà vẫn phải trải qua, năm anh cuối cấp, chuẩn bị cho kì thi đại học căng thẳng, mẹ anh vì không chịu nổi áp lực từ gia đình, tình yêu của bà với bố anh cũng không còn nữa, bà đã đem lòng thầm thương một người đàn ông khác, một người điều chế nước hoa, những lọ nước hoa bà đem về ngày càng nhiều, lúc nào người cũng tỏa ra mùi hương nồng nặc, suốt những ngày tháng đó anh chỉ sống trong những trận cãi vã, đập đổ và la hét, đó là lý sao Mẫn lại ghét nước hoa đến vậy, anh cho rằng nước hoa là thứ chỉ dùng để quyến rũ người khác, những mùi hương nặng nề đến ngạt mũi, làm Mẫn

cảm thấy khó thở. Hôm nay trong căn phòng của Thảo Mẫn đã thấy lọ nước hoa đó, chiếc lọ giống với những chiếc anh đã thấy trong phòng của mẹ, cảm giác bất an lại bao trùm lấy cơ thể, Mẫn cần thời gian để bình tĩnh lại, có thể đấy chỉ là sự tình CỜ,Thảo thực sự đã đem đến cho Mẫn cảm giác đặc biệt mà anh chưa từng có, cảm giác bình yên đến lạ, sự dằn vặt lúc này như dày xé con tim anh.

Thảo nằm trên giường nhìn chằm chằm vào Số điện thoại của Mẫn, cô đang phân vân có nên gọi hỏi anh đã về nhà an toàn chưa, thái độ hờ hững vừa nãy làm Thảo suy nghĩ rất nhiều, chẳng lẽ La Thái Mẫn chỉ có những hành động ngọt ngào khi ở riêng với cô, còn trước mặt người khác thì kiêu ngạo mới là bản chất thật của anh.

Chần chừ một lúc Thảo nghĩ vẫn nên gọi điện, cô bấm máy, Mẫn không trả lời, cô lại gọi thêm một lần nữa anh vẫn không nhấc máy, Thảo tự nhủ có lẽ anh. đang bận, cảm giác thật hụt hẫng, như hạnh phúc chưa được bao lâu thì đã phải rơi xuống đáy vực vậy, Thảo soạn một tin nhắn và gửi cho Mẫn "anh đã đến nơi an toàn rồi chứ?", 5 phút, 10 phút, I tiếng sau vẫn không có hồi âm, Thảo nhận ra có lẽ chỉ là cô ngộ nhận, tình cảm của Mẫn đối với mình cũng giống như những cô gái ở bên cạnh anh, chỉ đơn thuần là sở thích chiếm hữu thôi sao, khi thoả mãn dục vọng, anh lại trở về là La Thái Mẫn lạnh lùng cao ngạo.
1644900333523.png

Tony biết tâm trạng của La Thái Mẫn thực sự tồi tệ. anh không nói gì, chỉ lâu lâu lại chạm cốc với Mẫn một cái. Những người đàn ông với nhau thì luôn có cách biểu đạt tình cảm khác nhau, nhưng trong lòng họ vẫn hiểu được đối phương đang như thế nào..

Đây là lần đầu tiên Mẫn bày ra vẻ yếu đuối nhất mà Tony thấy, có thể buồn một chút cũng tốt, ít ra anh còn giống con người, chứ không phải như trước kia, là một cỗ máy không bao giờ thể hiện


cảm xúc trước mặt người khác.

- Tôi đã thấy lọ nước hoa đấy, trong nhà Thảo. - Sau khi rượu đã ngấm, những lời khó nói mới được phát ra.

- Ông chắc chắn?


- Nó rất giống.

- Thì chỉ là chiếc lọ thôi mà, biết đâu chỉ là trùng hợp. - Tony cố gắng an ủi.

Mẫn khẽ nhếch mép cười, cầm ly rượu lên nốc vào họng, cảm giác đắng nghét, chua chát này giống như tâm trạng của anh vậy, anh nhớ lại năm đó, sau khi anh tan học, trên đường cùng lũ bạn ghé vào một quán cà phê, anh đã bắt gặp mẹ mình, cùng một người đàn ông lạ, người đàn ông đưa tay nắm lấy bàn tay bà đang run rẩy trên bàn, ông ấy lấy ra một chiếc lọ đặt vào tay bà, chính là những chiếc lọ nước hoa bà vẫn hay đem về nhà, Mẫn vẫn còn nhớ như in cảm giác căm hận lúc đó. Mẹ Mẫn đã bỏ nhà ra đi, bà không đến với người đàn ông đó những ngôi nhà êm ấm thì đã không còn nữa, tháng ngày đó vẫn phải mạnh mẽ như nào thì mới được như ngày hôm nay, Mẫn đã nghĩ rằng có lẽ một cuộc sống giản dị bình thường sẽ tốt hơn với bà, dù sao tình cảm không còn thì không nên miễn cưỡng, sẽ càng đau khổ dằn vặt mình, khi đã dần quen với hiện tại cái cảm giác

chết tiệt ấy lại hiện về giày vò Mẫn, anh chỉ muốn uống thật nhiều để không phải nghĩ đến nó nữa, nhưng có phải rượu sẽ khiến người ta quên đi đau đớn không hay chỉ là nhờ rượu mà ta có thể phát ra những cảm xúc mà khi tỉnh sẽ không thể nào nói ra được.

Sáng hôm sau, Thảo vẫn phải chiến đấu với cuộc sống hiện tại, tin nhắn đã gửi vẫn chưa có hồi âm, cô đến công ty với tâm trạng không được tốt lắm. Trên bàn có đặt vài chiếc túi, Thảo khẽ mở ra xem, bên trong là những bộ quần áo mà La Thái Mẫn đã mua cho cô hôm trước, những bộ quần áo làm cô nhớ đến những khoảnh khắc ngọt ngào của hai người, Thảo không thể hiểu được tâm ý của Mẫn, lòng cảm thấy nhớ anh da diết, cô đặt những chiếc túi xuống gầm bàn và tiếp tục công việc của mình. Tan làm Thảo lê từng bước chân nặng nề ra trạm xe buýt, trên tay xách những chiếc túi đựng đồ, suốt dọc đường về tâm tư của Thảo dường như trống rỗng, cả một ngày dài chờ đợi La Thái Mẫn trong vô vọng.

Một tuần trôi qua Mẫn như đã biến mất khỏi cuộc sống của Thảo, sau những cuộc điện thoại không ai nhấc máy, Thảo đã không còn gọi đi nữa, dù gì thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, tuy không quá hi vọng nhiều vào thứ tình cảm này nhưng tận sâu đáy lòng Thảo, cảm giác rung động trước Mẫn là thật, cảm giác hạnh phúc khi bên anh là thật, tất cả đều không thể dễ dàng phai nhòa nhanh được, ban ngày đi làm Thảo tập trung cao độ vào công việc để không phải suy nghĩ nhiều, tối về thì đi chơi cùng hội bạn hoặc là ở nhà làm đẹp cùng Nga.

- Này! Sao mày vẫn chưa trả cái váy ấy cho tao, ngày mai tao có việc cần mặc đấy - Nga và Thảo đang nằm đắp mặt nạ trên ghế sofa, chợt Nga lên tiếng hỏi.

Nhắc đến chiếc váy lòng Thảo lại có chút tức giận, cái váy mà Nga cho Thảo mượn, chắc giờ nó đã được phân huỷ thành khói bụi rồi.

- Tao quên nói với mày, tao không cẩn thận làm rách rồi, để tạo đền cho mày cái khác nha.

Thảo đi vào trong phòng mang ra những chiếc túi đồ mà La Thái Mẫn đã gửi cho cô, thật sự lúc này cô chỉ muốn quăng chúng đi thối, nghĩ lại thấy tức giận.

- Đây, cho mày hết.

Nga bật dậy sửng sốt, ném chiếc mặt nạ qua một bên, đưa tay kiểm tra trong túi.

- Ôi toàn hàng hiệu thế này, đẹp quá! anh giám đốc đó mua cho mày à?

- Ừm!
1644900345542.png

Nga chọn một chiếc váy rồi đi vào trong thử, lúc đi ra cô hắng nhẹ một tiếng cho Thảo quay lại nhìn mình.

- Thế nào? Tao mặc bộ này được không?

Nga xoay một vòng cho Thảo xem, dáng người Nga cũng rất đẹp, Nga vốn có xu hướng ăn mặc sexy hơn Thảo nên cô chọn chiếc váy đen cúp ngực để khoe toàn bộ bờ vai nuột nà, chân váy dài và xẻ tà trước để lộ đôi chân thon dài của Nga, Thảo khen ngợi


- Đẹp lắm! Rất hợp với mày!

- Tao biết mà, mắt chọn đồ của người yêu mày cũng khá đấy chứ.

Thảo đang suy nghĩ không biết có nên nói với Nga về tình trạng của mình hiện tại hay không,

Nga vẫn cứ nghĩ cô và Mẫn vẫn đang đắm chìm trong tình yêu, ngọt ngào hạnh phúc như những cặp đôi khác, còn Thảo lại không biết rốt cuộc mối quan hệ của mình với anh ấy thật ra là gì, muốn nói cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ sợ làm Nga thêm lo lắng nên Thảo vẫn quyết định im lặng.


- Ngày mai sinh nhật anh Tuấn Anh, mày đi cùng tao nha.

Thảo ngạc nhiên quay lại nhìn Nga, thời gian qua những bộn bề cuộc sống đã làm cô quên mất ngày sinh nhật của Tuấn Anh, nhớ ngày xưa cô còn ghi chú trên lịch, tự làm móc khoá để tặng anh, Tuấn Anh thích nó đến nỗi anh treo vào balo, đi đâu cũng mang theo, tình cảm ngây ngô lúc ấy mới đáng yêu làm sao, giờ càng trưởng thành việc thể hiện tình cảm càng khó thì phải, vừa muốn lao vào lại vừa sợ tổn thương.

- Anh không mời tao, tao đi làm gì?

- Vậy sao? - Nga tỏ ra kinh ngạc - Chắc là anh chưa kịp mời mày thôi, hôm qua còn nói tao nhất định phải rủ mày đi cùng cho vui mà. .

Thảo trầm tư, dù sao cô và Tuấn Anh cũng là quá khứ, bây giờ anh chỉ xem Thảo như một người bạn nên việc đối diện cũng trở nên thoải mái vậy sao.

- Thôi tao không đi đâu!

- Sao vậy, đi đi mà, bạn bè anh nhiều lắm, một mình tạo đi cũng ngại, mày đi cùng tao đi mà. - Nga đến ngồi cạnh bày ra bộ mặt nài nỉ.

- Chưa chắc anh đã mời tạo mà mày năn nỉ làm gì sớm. - Thảo bất cần tháo mặt nạ cầm điện thoại lên chơi. Chợt điện thoại đổ chuông làm cô giật mình, là số lạ.

- Là anh Tuấn Anh đúng không? Nhắc tào tháo tào tháo tới. - Nga nhào tới nhìn vào điện thoại.

- Số lạ - Thảo nghi hoặc nhìn Nga. - Nghe đi, chắc anh ấy đó.

Thảo lưỡng lự một lúc, rồi vẫn nhấc máy, giọng nói nhỏ nhẹ

- Da alo.

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi sau đó lên tiếng

- Là anh!

Giọng nói vừa lạ vừa quen này khiến Thảo vẫn chưa nhận ra là ai, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác bất an, Thảo lí nhí hỏi lại

- Anh là?

- Tony.

- À dạ. Em chào anh, có chuyện gì thế ạ? - Thảo ngạc nhiên đứng dậy, đẩy Nga đang dí sát tại vào điện thoại ra rồi bước ra ngoài ban công.

- Em có thể đến đây một chút được không?

Việc Tony gọi điện cho Thảo đã rất kì lạ, anh lại còn muốn cô đến gặp anh, chắc chắn có chuyện gì đó, có thể liên quan đến Mẫn, lòng Thảo trở nên sốt sắng, theo thói quen đưa ngón tay cái lên miệng cắn cắn, mong là sẽ không phải chuyện gì xấu

- Có chuyện gì thế ạ? - Anh nghĩ có chút chuyện em cần đến đây.
1644900385312.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK