Nga đang ngồi trong quán cà phê nơi cô và Tuấn Anh lần đầu gặp nhau, cô gọi một ly matcha yêu thích, nhớ lại hôm ấy cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì sự hấp tấp của mình, đúng là cuộc đời chẳng ai ngờ được có những lần gặp gỡ định mệnh như vậy.
Hôm nay Nga có hẹn tư vấn hợp đồng dịch vụ Với một đối tác, công việc của Nga là tìm kiếm khách hàng và giới thiệu về dịch vụ, đem về hợp đồng cho bộ phận kĩ thuật, công việc thường xuyên phải ra ngoài, gặp gỡ nhiều người đã tạo dựng nên tích cách năng động và hướng ngoại của cô.
Nga mặc một chiếc váy ôm người màu đen, nó không khoe nhiều da thịt nhưng lại làm nổi bật lên những đường cong gợi cảm. Nga khá thoải mái về ăn mặc, cô luôn làm những điều mình thích, không quan tâm nhiều đến những lời phán xét xung quanh, miễn là không gây phản cảm và ảnh hưởng đến người khác là được. vị khách ngày hôm nay có vẻ hơi trễ hẹn, Nga đã ngồi đợi hơn 30 phút những vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu, vì cũng có những lúc khách hàng bận đột xuất nên cô đành kiên nhẫn ngồi đợi, cũng may vài phút sau thì anh ta đến.
Trông anh ta cũng khá điển trai, vẻ ngoài được trau chuốt tỉ mỉ, tóc vuốt keo gọn gàng, quần áo phẳng lì, còn tỏa ra mùi hương nước hoa nam tính. Cô đoán anh chắc cũng tầm 35 tuổi, nếu gặp ở ngoài có lẽ cô đã gọi là chú rồi.Anh đảo mắt nhìn xung quanh quán một chút, có vẻ khá hài lòng với không gian yên tĩnh ở đây, anh ngồi xuống ghế và giới thiệu bản thân.
- Chào em! Anh là Đào Duy Minh Phó giám đốc của An Thịnh. Xin lỗi đã để em đợi lâu nhé, công ty anh có cuộc họp khẩn cấp.
Nga nhã nhặn nở nụ cười tươi, đưa tay ra bắt lấy tay anh
- Dạ không sao đâu ạ, em đợi được mà.
Nga vẫy tay gọi phục vụ đến - Anh uống gì ạ?
- Cho anh ly đen đá.
- Anh quay qua nói với nhân viên phục vụ đứng cạnh.
Khi Nga đang mở cặp tài liệu để lấy bộ hồ sơ ra, ánh mắt của Minh bị mê hoặc bởi cặp ngực căng tròn cùng vòng eo nhỏ nhắn trong lớp váy, anh bất giác đưa lưỡi lên liếm môi trên, khi Nga quay lại thì anh nhanh chóng dời ánh mắt về phía đống tài liệu trên tay cô.
- Đây là báo giá tham khảo em đã gửi cho anh trước, anh có thắc mắc bất kì điều khoản nào thì em sẽ giải thích ạ!
Minh gật gật đầu, anh đưa tay cầm tài liệu đặt lên đùi mình, lật qua lật lại vài cái, xong lại đưa ly cà phê lên miệng nhấp một chút.
- Anh thấy trong này có nhiều chỗ anh chưa rõ lắm. Hay là mình vừa ăn trưa vừa nói chuyện đi, cũng khá muộn rồi.
Nga nhìn đồng hồ thì đã gần 12 giờ trưa, do uống nước nên cô cũng không cảm thấy đói bụng, nhưng khách hàng đã mở lời mà lại từ chối thì cũng khó xử quá, hợp đồng này cũng không nhỏ, nếu gây ấn tượng xấu thì có thể sẽ bị công ty khác cướp mất ngay. Nga đành đồng ý, cô mỉm cười nói.
- Dạ vậy cũng được, anh thích ăn gì để em mời ạ?
Minh bật cười - Vậy em có thể mời anh món gì nào?
Nga bị câu hỏi của anh làm cho lúng túng, cô nghĩ trong đầu "không lẽ anh ta đang thử xem công ty sẽ đối đãi với khách hàng như nào sao, chết rồi quả này công ty có chịu chi không đây?". Nụ cười của Nga trở nên gượng gạo, cố đáp.
- Dạ anh muốn ăn gì thì em mời thôi ạ! Minh mỉm cười đứng dậy - Vậy đi thôi!
Nga nghĩ chắc anh ta muốn đến nhà hàng quen thuộc nào đó chăng, cô vừa vội bước theo vừa hỏi - Anh muốn đi đâu ạ?
Ra đến ngoài hè, xe anh đậu ngay đó, anh mở cửa xe cho cô,có vẻ ánh nắng làm anh khá khó chịu, anh nhăn mặt nói - Đi ăn chứ còn đi đầu.
Nga đưa hai tay lên xua xua - Dạ thôi em đi xe của em được rồi, anh cho em địa chỉ đi ạ!
Minh tỏ ra khó chịu - Việc gì phải rắc rối thế, đi chung cho tiện.
Nga cũng không muốn làm khó, cô đành ngồi vào trong xe, có chút ngại ngùng Nga đặt túi xách lên trên đùi, hai tay giữ ở trên tỏ vẻ lịch sự. Minh khẽ liếc qua gương mặt ngại ngùng của cô thì khẽ mỉm cười.
Nga vừa ngồi vào xe cũng là lúc xe của Tuấn
anh vừa đậu lại phía sau, anh vừa ăn trưa về và ghé vào để mua một ly cà phê, nhìn thấy bóng lưng của Nga ngồi vào xe của một người đàn ông khác, Tuấn Anh có chút lo lắng, anh tính bước lại để chào hỏi một chút thì chiếc xe đã lăn bánh rời đi. Sau chuyện hôm ấy cô vẫn không có liên lạc gì với anh, mọi chuyện đều bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy vậy Tuấn Anh vẫn có một chút gì đó day dứt trong lòng, cũng không biết nó là cảm giác tội lỗi hay là cảm giác gì khác nữa.
Tuấn anh thắc mắc không biết người đàn ông đó là ai, nhìn chiếc xe cũng khá sang trọng và vẻ ngoài của anh ta cũng khá là lịch lãm, chắc không phải người xấu, anh dõi mắt theo chiếc xe đến khi nó khuất xa thì mới bước vào quán.
Thấy Nga cứ lưỡng lự, chần chừ bên ngoài thì
Mình quay lại hỏi.
- Sao thế em, không vào đi!
Nga bất đắc dĩ mỉm cười, miệng thì cười nhưng trong lòng thì đang khóc thầm, bước theo sau anh. Minh không ngồi ngoài sảnh lớn mà lại đi vào lối đi dành cho VIP, khắp nơi đều được trang trí những ánh đèn lung linh, với những phụ kiện giáng sinh vô cùng bắt mắt, đây đều là các phòng riêng được đặt sẵn, Nga chưa biết gì nên vẫn đi theo. Minh bước vào một căn phòng rồi ngồi xuống, trong phòng chỉ có một chiếc bàn tròn, giờ Nga mới nhận ra đây là phòng riêng, cô e ngại ngó nghiêng xung quanh một chút.
- Em ngồi xuống đi - Minh đưa mắt xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Em thấy mình ngồi đây không hay lắm, sao không ngồi ngoài kia ạ?
Anh biết được Nga đang lo lắng gì, chỉ mỉm cười rồi nói.
- Ngoài kia rất ồn ào anh không quen, trong đây yên tĩnh mới nói chuyện được chứ, em sợ anh sao?
Nga sợ anh thật lòng liền ngồi xuống chỗ ghế cách anh một chiếc, Minh khẽ lắc đầu cười rồi cầm lấy menu đưa cho Nga.
- Em muốn ăn gì chọn đi.
Vừa lúc nhân viên phục vụ bước vào, đứng phía sau Nga. Cô nhìn vào menu thì có chút choáng váng, toàn món ăn cao cấp, sơn hào hải vị, chả biết nên gọi món gì, giờ chỉ lo cho chiếc ví của mình thôi.
- Anh chọn đi ạ, em gì cũng được!
- Vậy cho anh hai phần beefsteak và hai ly sangiovese. - Minh quay qua nói với nhân viên phục vụ.
Nga tuy không am hiểu nhiều về rượu nhưng cô chắc chắn anh đang nói đến tên một loại rượu nào đó, cô đang thắc mắc trong đầu "buổi trưa mà đi uống rượu sao", lại tự an ủi "thôi thì phải chiều khách hàng chứ biết sao giờ, nhấm nháp một chút chắc cũng không sao đâu".
Trong lúc chờ đồ ăn thì Nga hỏi anh một chút về công việc, có vẻ Minh lại không muốn nói nhiều về nó, anh chống cằm nhìn cô một cách đầy ám
muội, Nga bắt đầu cảm thấy khá khó xử, trong không khí như thế này không biết phải nói gì nữa, đúng lúc phục vụ mang vào hai ly rượu, anh cầm lên mời cô, Nga lịch sự dùng hai tay cầm vào chiếc ly rồi đưa lên cùng vào ly anh, cô đưa lên miệng nhấp một miếng nhỏ, có chút cay làm tê đầu lưỡi, Nga khẽ nhăn mặt. Phản ứng của Nga làm Minh phì cười, anh lên tiếng hỏi.
- Em đã có người yêu chưa?
Việc khách hàng hỏi về vấn đề đời tư một cách thẳng thừng như này khiến Nga không thoải mái, nhưng vì nghĩ đến hợp đồng cô phải cố vui vẻ đáp lại, để bầu không khí bớt nhàm chán.
- Dạ chưa, anh có ai tốt thì giới thiệu em với nhé!
Minh mỉm cười, vẻ mặt vô cùng tự tin nhìn vào mắt cô - Anh đây!
Nga sững sờ, trông anh có vẻ thực sự nghiêm túc, Nga bắt đầu cảm thấy không đúng, cô vội vào vấn đề.
- Anh cứ khéo đùa, anh xem lại bảng báo giá này chỗ nào không hiểu để em giải thích ạ. - Nga lấy tài liệu đặt trên bàn đẩy qua cho anh.
Minh thấy cô với qua khó khăn thì nhấc mông sang chiếc ghế cạnh cô, Nga giật mình lùi lại. Anh cầm tài liệu xem rồi lấy chiếc bút trên túi áo khoanh vào một vài mục, sau đó đẩy lại phía cô, dựa lưng vào ghế chờ cô hồi đáp.
Nga cầm lấy tài liệu, nhìn những chỗ anh khoanh tròn thì ánh mắt tối sầm lại, những vòng tròn bao quanh đúng ba chữ "Anh muốn em".