Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tí ăn xong ra phố đi bộ chụp ít cảnh đêm nha! - Phúc lên tiếng.


- Ừm được đấy, tao cũng muốn thăm quan một chút

- Thảo ra vẻ hào hứng đáp lại.

Khi đang ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn dòng người qua lại, trong đó có các cặp đôi đang thoải mái trao nhau những cử chỉ thân mật, Thảo chợt cảm thấy cô đơn, tuy rằng Mẫn đối xử với mình rất tốt, nhưng thứ Thảo mong muốn chỉ là được như các cặp đôi kia, tay trong tay đi dạo trên đường, không sợ ai bắt gặp, không lo lắng miệng đời.


Nhiều lúc Thảo cũng tự hỏi, sự lựa chọn của mình rồi sẽ đi đến đâu, sẽ có ngày cô có thể nắm tay anh ung dung đi trên đường như vậy chứ.

Vì Mẫn là một người tài giỏi nên Thảo cũng không ngừng cố gắng, cách duy nhất có thể đứng cạnh anh là khiến mình trở nên ưu tú hơn, vì vậy có rất nỗ lực trong công việc, hi vọng năm 25 hay 30 tuổi có thể ở một vị trí cao hơn, gần anh hơn.

Nghĩ đến đây Thảo lại khẽ cười, đúng là con người ta khi yêu vào thường có những suy nghĩ trưởng thành thật, tình yêu đã cho ta nhiều độc lực để Sống, để đấu tranh, để trở nên hoàn hảo.

Phúc đang chụp những hàng cây bên bờ hồ, nhìn thấy Thảo ngồi thẫn thờ trên ghế, mái tóc bị làn gió thổi bay phất phơ, trông giống như một nàng thơ, anh không kìm được mà đưa máy lên ngắm, bất ngờ Thảo cũng quay lại nhìn Phúc, khoảnh khắc bị bắt gặp Phúc trở nên lúng túng nhưng Thảo lại cười tươi rồi tạo dáng, Thảo biết hành động của Phúc, cô muốn hai người thoải mái với nhau hơn nên chủ động xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này. Phúc thấy vậy thì nhẹ lòng mỉm cười rồi chụp cho Thảo vài bức ảnh, sau đó ngồi xuống kế bên cô, Thảo thoải mái cầm lấy máy ảnh xem, cô rất hài lòng, tấm tắc khen

- Wow, không hổ danh là bạn tao, chụp đẹp đấy!

- Còn phải nói! - Phúc nhếch mép cười

Cô đưa lại máy cho Phúc, anh cũng ngồi xem lại ảnh, Thảo âm thầm nhìn anh rồi mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn vì sự trân trọng tình bạn này của anh, vì những sự giúp đỡ và cả sự đau khổ mà anh chọn chôn giấu trong tim.



La Thái Mẫn thực ra không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài, chỉ là anh muốn Thảo cảm thấy an tâm nên luôn tỏ ra là mọi chuyện đều ổn, trong lòng anh đang chất chứa rất nhiều lo âu, ngày Thảo đi công tác, anh đến gặp mẹ của mình, căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ, khá yên tĩnh, tưởng chừng như sự căm hận trong lòng có thể khiến anh mạnh mẽ đối mặt với bà, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, trái tim anh vẫn bị cái tình mẫu tử ấy lay động. Mẫn ngồi trong xe quan sát căn nhà thật lâu, nhìn bóng người thoáng qua trên cửa sổ, anh đã từng ước có thể cùng bà ở trong căn nhà ấy, sống một sống bình yên, được bà yêu thương che chở như lúc trước.

Hiện thực lại khiến Mẫn bừng tỉnh, anh nở một nụ cười chua chát, tự trách sao bản thân lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ, tay anh nắm chặt vô lăng "bà ấy đã bỏ rơi mày mà mày còn mong đợi điều gì nữa", điều anh cần bây giờ là anh mong bà ấy sẽ tránh xa Thảo và gia đình cô, anh không muốn Thảo biết được chuyện này, càng không muốn có bất kì rắc rối nào liên quan đến bà nữa. Mẫn lấy lại tinh thần, ánh mắt trở nên sắc lạnh, anh mở cửa bước xuống xe, tiến lại bấm chuông cửa.

Mẹ của Mẫn đang bận rộn làm một bàn đồ ăn, đây là lần đầu tiên Mẫn đề nghị gặp bà sau hơn mười năm xa cách, không có gì có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của bà, vừa vui mừng, mong đợi lại vừa lo lắng, không biết anh muốn bắp bà có chuyện gì, liệu anh có còn oán trách bà không.

1645246942279.png

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, bà liền tắt bếp, cởi tạp dề rồi chạy xuống mở cổng, bà vội vàng đến mức không để ý mà xỏ hai chiếc dép khác nhau, mở cửa ra nhìn thấy khuôn mặt con trai mình, vẻ đẹp trai khôi ngô tuấn tú ấy vẫn như xưa, chỉ là không còn nghe thấy được tiếng cười giòn tan khi hai mẹ con trêu đùa của lúc trước nữa. Mẹ Mẫn nở một nụ cười hiền dịu, lên tiếng.

- Con vào đi!


Mẫn đi theo sau bà, nhìn xuống hai chiếc dép sai lệch, lòng có chút thương cảm, bà cũng mong ngóng được gặp lại anh đến mức không phát hiện ra mình đi nhầm dép sao, ít ra như vậy anh còn nghĩ rằng bà còn có chút gì đó quan tâm đến mình. Khi vào trong nhà, Mẫn cở giày ra rồi xả đại một đôi dép đã để sẵn bên cạnh, kì lạ là nó lại vừa khít chân anh, Mẫn nghi hoặc một lúc rồi vẫn lên tiếng thắc mắc.

- Có đàn ông trong nhà sao?

Mẹ Mẫn quay lại, chưa hiểu ý anh, nhìn vẻ ngơ ngác của bà, anh khẽ đưa mắt xuống dưới chân, bà chợt hiểu ra, vội đáp.


- Mẹ luôn để một đôi ở đây, đoán sẽ có ngày Con dùng đến. - Bà nói rồi đi vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn.

Nghe thấy giọng nói đầy tự tin của bà, như kiểu biết chắc việc Mẫn không thể chối bỏ dòng máu của bà chảy trong người mình, Mẫn cảm thấy tức giận, anh nói.

- Tôi tưởng bà đã quên luôn thằng con trai này rôi.

Động tác của bà chợt dừng lại, bà biết chắc hằn Mẫn rất hận bà, làm sao không tức giận được

khi người mẹ duy nhất của mình lại bỏ đi, suốt bao nhiêu năm không đến thăm lấy một lần. Lo sợ tâm trạng của Mẫn sẽ không vui, bà đánh trống làng sang chuyện khác.

- Hôm nay nghe con bảo đến, mẹ có mua con cá nấu canh cho con tẩm bổ, ráng ăn nhiều chút nhé.

Mẫn đứng cạnh bàn ăn, những món trên bàn đều là những thứ trước đây anh rất thích, luôn đòi bà nấu cho mỗi khi phải ôn thi, nhưng giờ anh không còn thích những món này nữa, đơn giản vì nó làm anh nhớ đến cái quá khứ đau khổ ấy, anh khẽ cười mỉa mai.

- Đáng tiếc giờ tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì bà làm nữa.

Mẫn ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, hai tay đặt lên đùi, liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà một chút, căn nhà tuy nhỏ nhưng lại có vẻ rất ấm cúng, dáng người đang lọ mọ trong bếp làm Mẫn nhớ lại ngày xưa, anh vẫn thường hay ngồi đợi bà như vậy, sau chừng ấy năm trôi qua, cảm giác thân thuộc ấy vẫn không thể xóa nhòa, chính vì tình cảm anh dành cho mẹ nhiều đến thế nên khi bị vứt bỏ, nó mới chuyển thành nỗi hận ghim sâu trong lòng, khiến anh đau khổ như vậy.

Những nếp nhăn trên mặt bà chợt trùng xuống, đôi mắt hoen đỏ, bà quay qua một bên hít lấy một hơi để nuốt những giọt nước mắt đang muốn tuôn trào kia vào trong, giọng nói có chút run rẩy

- Mę xin lỗi!

Lời nói của bà thốt ra khiến Mẫn cảm thấy nực cười, anh nhếch mép hừ một tiếng, những vết xước trong tim lại nhói lên, lời xin lỗi này có ý nghĩa gì, bà nghĩ những vết thương bà đã gây ra trong lòng Mẫn chỉ một mâm cơm này, một câu nói này là xong sao. Mẫn dần cảm thấy ngột ngạt, nhanh chóng vào vấn đề chính, anh lên tiếng hỏi.

- Tại sao bà lại tặng chiếc vòng đó cho cô ấy, bà có ý gì?

- Ý con là... Con quen cô bé đó sao?

Mẫn chau mày, ánh mắt đa nghi nhìn vào gương mặt đang ngạc nhiên của bà, bà đang giả và đúng không, Mẫn không tin đó chỉ là sự tình cờ.

1645247170547.png

- Tôi có thể xin bà một việc không? - Con cứ nói - Bà làm ra vẻ mặt mong đợi.

- Bà có thể tránh xa gia đình cô ấy được không?


Thấy vẻ chán ghét của Mẫn dành cho mình, nỗi căm hận người đàn ông ấy lại dấy lên, bà luôn muốn nói ra sự thật, những nỗi lòng đã kìm nén bấy lâu nay, nhưng vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Mẫn, sợ rằng lòng tự cao sẽ khiến anh vứt bỏ mọi thứ. Bà đành nuốt nó vào trong, chấp nhận làm một người mẹ tồi, bà hiểu lí do Mẫn nói như vậy, lần bắt gặp Thảo cùng bố cô ở trung tâm thương mại, bà khá bất ngờ khi biết cô chính là con của ông Hùng, thật sự là ông trời đã sắp đặt định mệnh này sao.

Bà đã nhìn thấy Thảo một lần trước đó, chính là lần Mẫn đưa cô đi thử quần áo. Hôm đó bà cũng đến để đổi hàng, khi đang nói chuyện với nhân viên, nhìn phía xa nhận ra con trai mình, bà vội vàng trốn vào một góc, lẳng lặng quan sát anh từ xa, nhìn thấy bên cạnh anh có một người con gái, bà đã rất bất ngờ, lâu rồi bà chưa nhìn thấy Mẫn đi bên cạnh cô gái nào.

Từ lần đầu nhìn thấy Thảo, bà đã rất có thiện cảm, cử chỉ nhã nhặn và lễ phép của cô đối với nhân viên khiến bà rất hài lòng, bà thấy được ánh mắt của Mẫn dành cho Thảo rất đặc biệt, đó là sự say mê và hạnh phúc mà bà chưa từng thấy, bà


nghĩ rằng đây chính là người con gái đã chiếm lấy trái tim con trai mình sao, Thảo làm cho bà có cảm giác rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra được. Không ngờ một ngày gặp lại, thì ra Thảo chính là con gái của người quen. Cô gái xinh đẹp và tốt bụng giống như bố vậy, bà hi vọng Thảo có thể

bên Mẫn, sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh, cho anh niềm hạnh phúc mà bà không thể làm được, đấy là lí do bà tặng chiếc vòng ấy cho Thảo.

Việc Mẫn nhận ra nó là chiếc vòng của mình, lòng mẹ vẫn có chút vui mừng, hóa ra anh vẫn còn quan tâm đến bà, chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.

- Đó là người con thích đúng chứ?

Mẫn không trả lời câu hỏi của bà, anh đứng dậy, giọng điệu nghiêm túc - Coi như tôi cầu xin bà một việc này thôi, bà hãy sống có lương tâm một chút, đừng làm tổn thương thêm ai nữa. - nói xong Mẫn quay lưng bước về phía cửa đi thẳng

Mỗi câu nói của Mẫn đều như vết dao đâm vào tim, bà buồn bã nói theo sau - Con rất hận mẹ sao?

Mẫn dừng bước, không quay lưng lại, chỉ để lại một câu - Đúng vậy! - rồi bước ra cửa. Khi ngồi vào trong xe Mẫn mới có thể thả lỏng mà thở hắt ra, tuy nói là rất hận bà nhưng thực ra anh lại căm

ghét bản thân mình hơn, bà đã bỏ rơi anh như vậy mà anh lại có suy nghĩ muốn được ở bên mẹ, muốn được là chính mình, lúc buồn hay mệt mỏi có thể được mẹ ôm lấy và vỗ vai an ủi. Mẫn nở một nụ cười thống khổ rồi nổ máy rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK