Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh cũng rất có sức hút! Hai ta cứ thế mà bị hút vào thôi! - Nga ung dung phân tích mà không thấy được gương mặt đang trở nên đỏ ửng của Tuấn Anh.

- Em có muốn đến công ty của anh không?

Tuấn Anh mở lời với Nga, anh lo cô sẽ phải tìm việc vất vả, lỡ lại gặp đúng công ty như vừa rồi thì cũng không được. Dù sao công ty của anh cũng đang thiếu nhân viên kinh doanh, có một người sôi nổi như Nga chắc chắn sẽ giúp ích cho công ty rất nhiều. Còn lại thì Tuấn Anh không dám nghĩ đến, thật ra cũng vì anh muốn gặp cô, sự tự tin và cá tính của Nga làm anh cảm thấy thoải mái, Nga luôn khiến anh bất ngờ mỗi khi cô thốt lời, nhưng anh không dám thừa nhận trái tim mình đã có một chút rung động vì cô.


Đột nhiên Tuấn Anh lại ngỏ ý như vậy, Nga khá bối rối, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm việc cùng anh, thêm cả công ty anh chuyên về công nghệ công tin còn cô lại chuyên ngành môi trường, cô chỉ sợ mình không giúp được gì nhiều cho anh còn phiền đến mọi người. Tuấn Anh không cần phải vì quen biết mà chiếu CỐ cho cô như vậy. Nga ấp úng

trả lời.

- Em chẳng biết gì về phần mềm máy móc cả.

- Không sao sẽ có người hướng dẫn mà, anh nghĩ với năng lực của em thì nó không làm khó được em đâu! - Tuấn Anh không ngừng động viên

- Nhưng...


- Em cứ suy nghĩ đi rồi liên lạc với anh.Anh sẽ đợi!

Nga dùng ánh mắt long lanh chất chứa tình cảm của mình nhìn anh, tại sao anh có thể dịu dàng với một người mà mình không yêu như vậy, cô tự hỏi với mọi cô gái khác anh luôn tốt bụng và chu đáo thế này sao, vậy cô còn phải chiến đấu với bao nhiêu vệ tinh xung quanh anh nữa đây, đúng là có chút ghen tị với Thảo thật, chợt nhớ tới câu mà dân gian ta vẫn thường nói "Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo", nó quả là đúng với mối quan hệ của ba người, Nga khẽ cười thống khổ, bật thêm một lon bia rồi đưa lên miệng tu một hơi hết nửa lon.

Nga nằm dài xuống bãi cỏ, có vẻ hơi men đã bắt đầu ngấm dần vào từng tế bào cảm xúc của cô, khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, Nga đưa bàn tay lên trước mặt như kiểu muốn nắm lấy những vì sao trên đó. Tuấn Anh cũng hướng mắt lên, một bầu trời đầy sao mà lâu lắm rồi anh mới ngước

nhìn, chợt cảm thấy thời gian như tĩnh lặng, mình thật nhỏ bé giữa vũ trụ mênh mông này.

- Anh có biết anh và những ngôi sao kia giống nhau ở điểm gì không? - Nga lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của anh.

Tuấn anh nghiêng đầu, chau mày suy nghĩ - Ừm... Đều phát sáng sao?

Nga phì cười, làm anh cũng bật cười theo, không ngờ anh cũng vui tính như vậy. Nga mỉm cười nhìn lên bầu cười, nhẹ giọng nói - Đều phát sáng lấp lánh... nhưng em không thể chạm tới!

Tuấn Anh lại bị Nga làm cho cứng họng rồi, mặc dù không ít lần nghe Nga thả thính như vậy nhưng cảm giác lúc này lại rất khác, có một sự buồn man mác như kiểu chuẩn bị mất đi một thứ gì đó vậy, anh không biết cảm giác này là gì. Tuấn Anh chỉ biết im lặng.

Nga nhìn qua thấy bộ mặt ngây ra của anh thì cười hờ hờ, đập vào vai anh một cái - Em chỉ đùa thôi mà anh làm ra bộ mặt nghiêm trọng thế.

Tuấn Anh mỉm cười nhìn cô - Anh có sao?

Nga gật gật - Mặt anh như kiểu bị em ép hôn vậy?

Anh lắc đầu cười - Không phải tại anh đang suy nghĩ thôi!

- Ngồi cạnh em mà anh còn nghĩ về ai khác nữa, buồn anh thật đấy - Nga giả vờ giận dỗi, cô ngồi dậy bỏ miếng mực cay vào miệng rồi khui lon bia cái tách, xui cho Nga lon này do bị di chuyển nhiều nên tạo khí bên trong, đợi Nga mở ra là chúng nó sung sướng thi nhau trào ra ngoài, phun đầy lên mặt và cổ áo của cô, muốn làm nũng một chút cũng mà ông trời cũng không đồng ý nữa. Cô mếu máo nhìn anh còn anh thì phá lên cười.

Nga đưa tay áo lên lau những giọt nước bắn lên mặt, cổ rồi trước ngực, những hành động tự nhiên này của cô làm anh bất giác nuốt nước miếng, cảm thấy mình hơi sai, anh ngại ngùng quay mặt ra hướng khác, đúng như người ta thường nói, cái gì có lần một sẽ có lần hai, lần ba. Tuấn Anh lại bị con thú tính trong người trỗi dậy khuấy động cái bản tính đàn ông này, phải kiềm chế nó lại ngay, anh đứng dậy lên tiếng.

- Thôi em về nhà thay đồ đi.

Nga lại hồn nhiên đáp - Không sao đâu, dính có tí à, giờ về gặp hai người kia cũng khó xử lắm, anh có việc bận sao?

Nga đã nói như vậy thì chỉ đành ngồi xuống lại và tự trấn an mình đừng nghĩ về nó nữa thôi, chẳng lẽ lại bỏ về để cô ở đây một mình.

- Anh chỉ sợ em thấy khó chịu thôi!

Nga lắc đầu kéo anh ngồi xuống - Uống hết chỗ này rồi về.

Sau khi Thảo mở cửa cho La Thái Mẫn vào nhà, anh chợt ôm chầm lấy cô, như kiểu sợ rằng khi buông tay cô sẽ biến mất vậy. Thảo nghĩ chắc anh có chuyện gì đó phiền lòng, cô nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, lên tiếng an ủi

- Chắc anh nhớ em lắm! Mẫn gật gật đầu trên vai cô. - Em cũng nhớ anh!

Những lời bố nói làm Mẫn suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Thảo chỉ muốn buông xuôi tất cả để ở bên cạnh cô, có phải cuộc đời này đã quá hà khắc với anh không, ngay cả người mình yêu cũng không thể chọn lựa. Mẫn cứ ôm chặt Thảo không muốn rời. Cô đẩy anh ra ôm lấy gương mặt mệt mỏi của anh nói.
1645850538543.png

Thảo đi đến tủ lạnh lấy ra hộp thịt bò băm sẵn và ít cà chua, cô muốn nấu mì ý cho anh, giờ mà nấu cơm thì biết đến bao giờ mới được ăn, món này là món cô có thể làm nhanh nhất rồi. Mẫn đi đến bàn ăn chống cằm quan sát từng hành động của Thảo, gương mặt tỏ ra mong đợi, cứ mỗi lần nhìn Thảo có mặt trong căn bếp là Mẫn cảm thấy ấm áp đến lạ, chắc vì đã xa mẹ quá lâu, không còn được ngồi đợi ai đứng trong bếp nấu cho mình ăn nữa nên mỗi lần nhìn thấy Thảo như vậy cảm giác thân thuộc lại ùa về.

- Xong rồi đây!

Thảo từ từ bưng đến một dĩa mì nóng hổi trước mặt anh, hương thơm cùng làn khói thoảng lên mũi, bày biện cũng khá bắt mắt đấy nhưng không biết mùi vị sẽ như thế nào thôi, Mẫn cầm đũa gắp một miếng lên miệng, anh chậm rãi nhai, nhìn Thảo mỉm cười rồi gật gật đầu.


- Anh biết em đã bỏ gì vào nên nó mới ngon không?

Mẫn nghiêng đầu nghi hoặc, đây không phải những gia vị bình thường sao.

Thảo đặt hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn

anh - Tình yêu của em đó!


Mẫn phì cười suýt thì sặc lên cả mũi, sự sến sẩm đột ngột của Thảo khiến anh khá bất ngờ, Thảo rất khi buông ra những lời nói hoa mỹ nên anh mới không nghĩ theo chiều hướng này, anh xoa đầu Thảo nói

- Vậy anh phải ăn hết mới được!

Thảo mỉm cười tự mãn, thật may vì nó hợp khẩu vị của anh, tuy Thảo không giỏi nấu ăn bằng Nga nhưng cô lại rất chịu khó học hỏi, qua vài lần đi ăn cùng nhau, sự nhanh nhạy của Thảo cũng đã đúc kết được khẩu vị của anh, những thứ vẫn rất thích và không thích. Trông anh ăn một cách ngon. lành thế làm cô cũng vui lây, biết mình không thể giúp anh giải quyết những khó khăn trong công việc, nhưng cô có thể giúp anh thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ vậy, lòng Thảo chợt hạnh phúc mà tủm tỉm cười.

Khi thấy Mẫn ăn xong, cô lại đứng dậy đi rót cho anh ly nước, Mẫn liền lên tiếng trêu chọc.

- Đầu bếp này được! Chốc nữa sẽ trả lương cao!

Thảo bĩu môi, đi tới đứng phía sau anh, đưa tay vuốt cằm anh ra vẻ đang quyến rũ

- E là anh phải trả bằng gương mặt đẹp trai

này mới đủ.

Mẫn cầm lấy tay cô kéo xuống, đặt Thảo ngồi trên đùi mình - Anh sẽ cho em cả thân hình nóng bỏng này luôn!

Thảo sáng mắt lên, hí hửng ôm lấy cổ anh, chỉ tay hướng về phía phòng ngủ - Đi nào!

Mẫn bật cười gõ vào trán cô một cái, từ khi nào mà cô trở nên phóng túng như vậy, chắc tại anh làm hư cô mất rồi - Em mê anh đến thế rồi sao? - Mẫn trêu chọc

Thảo gật gật đầu nghiêm túc nhìn anh - Bắt đền anh đấy!

Mẫn lắc đầu cười, anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô ngồi xuống giường, hôn lên trán cô một cái rồi nói - Em thay đồ đi anh đưa em ra ngoài.

Thảo cầm điện thoại lên xem giờ, bây giờ đã gần 8 giờ tối rồi, cô thắc mắc - Đi đâu thế anh?

Mẫn gõ nhẹ lên trán cô - Mua xe cho em!

Thảo sững người, đúng như lời Nga nói, Mẫn tính mua xe có cô thật, cô liền lắc đầu lia lịa.

- Thôi, em không muốn đâu!

- Sao thế? Em đã đi được rồi mà, chỉ cần luyện thêm một chút để lấy bằng là được thôi!

Mẫn nghĩ rằng Thảo vẫn còn chưa dám chạy xe, anh không hiểu Thảo là không muốn mua xe

bằng tiền của anh, nó không phải là số tiền nhỏ, như vậy cô sẽ cảm thấy rất áp lực, Thảo không muốn để vật chất xen vào chuyện tình cảm.

1645850549875.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK