Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ đã là 11 giờ đêm, bụng Thảo đói đến mức không thể ngủ, cô nghĩ chắc giờ này Mẫn đã ngủ rồi, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài phòng bếp, nhìn đồ ăn trên bàn, Thảo sáng mắt đến nỗi quên luôn cơn tức giận với Mẫn, có há cảo, cháo và bánh ngọt.

Đúng toàn món ăn nhẹ yêu thích của cô, người đàn ông này vừa bá đạo lại vừa chu đáo như này, hỏi trái tim người thiếu nữ làm sao không rung động, Thảo lén nhìn về phía phòng của Mẫn, đèn vẫn chưa tắt, có lẽ anh ta vẫn chưa ngủ, Thảo cầm vội chiếc bánh rồi rón rén trở về phòng, ngồi trong phòng Thảo chợt nghĩ, "không biết La Thái Mẫn đã ăn gì chưa" nhìn bàn đồ ăn còn nguyên trong hộp khi nãy, chắc anh ta chưa ăn gì, chả lẽ anh ta không biết đói hay sao" nói rồi cô lại tự nhủ "thôi kệ đi, anh ta ăn hay không có liên quan gì đến mình", thôi đi ngủ.

Nằm một lúc Thảo vẫn trằn trọc khó ngủ, nhớ lại hành động lo lắng của anh khi nãy, lòng cô chợt có một cảm giác khó tả, là anh thật sự đã lo cô sẽ xảy ra chuyện gì sao, rốt cuộc Mẫn có ý gì với cô, sợ rằng sẽ mất đi công cụ để giải toả dục vọng hay là có chút quan tâm đến cô, Thảo vẫn không dám tin vẫn có thể dành chút tình cảm nào cho mình được.

Chiếc bụng cứ biểu tình ọ ọt không ngừng, thôi cứ phải vỗ cho nó yên cái đã, cô bật dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài, phòng La Thái Mẫn vẫn còn sáng đèn, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn như cũ, không hiểu động lực nào thôi thúc cô đi tới phòng Mẫn nhẹ gõ cửa.

*Cốc... cốc*

Vừa gõ xong Thảo liền cảm thấy hối hận, vội quay đi, thầm tự chửi "mày làm gì thế hả Thảo, điên rồi, điện rồi".

- Vào đi. - Giọng nói trầm ấm của Mẫn vang lên làm bước chân của cô dừng lại, thôi thì cứ giả và mời anh ta ra ăn tối vậy. Thảo cầm lấy tay nắm, định mở xong lại thôi, cô chỉ đứng ngoài nói vọng vào.

- Anh không muốn ăn chút gì sao?
La Thái Mẫn không trả lời, anh đang bận xử lý công việc cho ngày mai, nhưng nghe thấy câu hỏi của Thảo bụng cũng cảm thấy khá đói, anh đi tới mở cửa.

Trong khi ở ngoài không thấy Mẫn trả lời, Thảo xì một tiếng, quay người toan bước đi thì thấy anh mở cửa, cô nhìn gương mặt anh có chút


mệt mỏi, liếc mắt vào trong phòng thấy một chiếc laptop đang hoạt động và rất nhiều tài liệu trên bàn, bên cạnh là một ly cà phê đã cạn. Lòng Thảo chợt có chút rung động, người đứng trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông thực sự tài giỏi và nghiêm túc với công việc lại toả ra cảm giác cô độc đến khó tả.

La Thái Mẫn đi tới nhà bếp, nơi có đặt bàn ăn, những món ăn trên đó đã nguội, anh cầm đũa lên định gắp một miếng há cảo thì Thảo giựt lấy đĩa bánh khỏi anh.

- Nguội hết rồi, để tôi hâm nóng cho anh.


Nói rồi cô cầm đĩa bánh tới lò vi sóng, sau đó là tô cháo, bánh mì cũng được cô đưa vào lò quay cho nóng hổi.

La Thái Mẫn nhìn từng hành động của cô, miệng không ngừng mỉm cười vui sướng.

- Sao tự nhiên em lại tốt bụng vậy?

Thảo im lặng không nói gì, cô cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, chỉ là những hành động này bất giác theo sự chỉ bảo của bộ não thôi, cô bể thức ăn đặt lên bàn cho anh rồi nói.

- Anh ăn đi, tôi đi ngủ đây! - Em không ăn sao? - Tôi ăn bánh mì rồi.

La Thái Mẫn mỉm cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Thảo trở về phòng, thật ra chỉ có anh biết, nếu Thảo đi tới đây một mình hay với ai cũng không thể lấy được chữ kí của Hà Anh, bởi vì người Hà Anh muốn gặp chính là anh.

Tháng trước khi đề xuất người mẫu đại diện là Hà Anh, lòng anh đã có chút lo lắng, cô chính là bạn gái cũ của anh, dù đã chia tay được hai năm nhưng Hà Anh vẫn luôn làm phiền Mẫn, cố chấp không buông, việc cô không chịu kí hợp đồng đến giờ cũng dễ hiểu, chính là muốn ép anh đến gặp mình.Vì vậy anh không thể để Thảo đi một mình, dù gì anh cũng phải giải quyết chuyện tình cảm và công việc một cách rõ ràng.

Thảo trở về phòng, càng trằn trọc không thể ngủ, nhớ đến hình dáng lúc nãy của La Thái Mẫn, vẻ đẹp ấy đúng là khiến người khác khó chịu, cô vắt tay lên trán suy nghĩ những hành động của Mẫn khiến cô cảm giác như anh đang điên cuồng độc chiếm, song lại có cảm giác như đang ra sức cưng chiều, Thảo không biết phải đối diện với cảm xúc này thế nào, lúc tức giận không hết, lúc lại mềm lòng thương cảm.

Chợt nghĩ đến công việc ngày mai, lòng Thảo trở nên lo lắng, liệu ngày mai có thể gặp được Hà Anh hay không, La Thái Mẫn sẽ giúp cô chứ, nếu

ngày mai không thể lấy được hợp đồng thì công ty sẽ như thế nào, đang rối rắm trong dòng suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa.

-Em ngủ chưa?

Thảo không lên tiếng, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, Mẫn chỉ nói vọng vào..

- Về việc ngày mai em không cần lo, ngủ sớm đi! Ngủ ngon!

Vậy là La Thái Mẫn đã có sắp xếp gi, tại sao cô lại không cần lo chứ, ý của anh là sao? Thảo vội bật dậy chạy ra mở cửa.

- Anh nói vậy là sao?

La Thái Mẫn nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thì tỏ vẻ đăm chiêu, do cô quá gấp gáp mà quên mất lúc nãy mình đã tháo áo ngực và thay đồ ngủ, chiếc váy hai dây suông mỏng làm cho hai quả bông đạo của Thảo hiện ra mập mờ dưới lớp váy, mái tóc dài được thả bay bổng trên vai.Thảo nhận ra được vấn đề, ngay lập tức muốn đóng cửa lại thì đã muộn, Mẫn đã đẩy cửa bước vào, anh ép Thảo vào bức tường, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

- Em lại muốn quyến rũ tôi? Thảo lo sợ vội vàng giải thích. - Không phải, tại tôi gấp quá nên...

Chưa nói hết câu thì đôi môi của Thảo đã bị Mẫn khoá chặt, thật sự Mẫn đã không thể kiềm chế được nữa, cơ thể mỏng manh phẳng phất mùi hương mê hoặc ngay trước mặt làm anh khao khát tột độ, anh phải chiếm hữu, La Thái Mẫn trở nên hung bạo đưa tay xé rách váy của cô, kì lạ là Thảo lại không còn phản ứng chống cự nữa mà thả lỏng phối hợp theo, có thể lúc này trong lòng Thảo cũng muốn được chạm vào thân thể hoàn mỹ ngay trước mặt.
Những nụ hôn còn đang say đắm, Mẫn chợt dừng lại, nhìn Thảo một cách âu yếm.


- Em thích không?

Thảo ngại ngùng không đáp, quay mặt sang một bên, Mẫn đưa tay kéo mặt cô quay lại rồi tiếp tục nụ hôn, anh bế Thảo lên, hai chân cô ôm lấy người Mẫn, anh đưa cô tới bên giường, đặt Thảo xuống anh bắt đầu cởi áo của mình, Thảo bất giác đưa tay sờ lên ngực anh, bờ ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi mà bao nhiêu cô gái muốn sa vào độc chiếm, đây là lần đầu tiên Thảo nhìn cơ thể Mẫn một cách nghiêm túc như vậy. Phản ứng của Thảo khiến Mẫn hài lòng mỉm cười, đưa tay xuống dưới chiếc đùi thon thả của cô kéo chiếc váy lên, Thảo cũng thuận theo ý Mẫn mà đưa hai tay lên đầu, cô đã hoàn toàn bị Mẫn mê hoặc, cho dù anh chỉ là

muốn giải toả dục vọng của bản thân Thảo cũng chấp nhận.


Mẫn tiếp tục mơn mởn vào tai Thảo rồi xuống CỔ, anh bắt đầu mân mê từng phần da thịt trên người cô, tay nắm giữ một quả đào tiên, bên còn lại dùng miệng ra sức thưởng thức, vẫn theo thói quen tạo ra nhiều vết son lưu lại, sau đó lại đưa tay xuống thăm dò, cảm giác ẩm ướt này khiến anh hài lòng, sự kích thích của Mẫn khiến Thảo không chịu được mà gồng người dậy nắm lấy tay anh, Mẫn cởi phăng chiếc quần trên người mình quăng xuống đất, sau đó mở hộc tủ cạnh đầu giường lấy một chiếc bao ** đeo vào.

Hai chân Thảo dang rộng đón nhận vật lạ xâm nhập, Thảo không còn cảm thấy đau nữa mà là một cảm giác thích thú, cảm giác thoả mãn, Mẫn nằm trên người Thảo hoạt động một cách dồn. dập, cả cơ thể cô như rơi vào một không gian mờ ảo, môi không ngừng phát ra những âm thanh đầy ám dục.

Sau khi đã mỏi, Mẫn lật người Thảo nằm úp xuống, nâng hồng cô lên cao và mạnh mẽ tiến vào, không biết trải qua bao nhiêu lâu với bao nhiêu cung bậc cảm xúc, cảm thấy được thoả mãn rồi Mẫn mới cho Thảo nghỉ ngơi.

Anh nằm ôm Thảo vào lòng, tay vuốt ve bờ vai

trắng mịn của cô, mắt nhắm, như vẫn còn chìm trong cơn mê, thì thầm vào tai Thảo.

- Em tuyệt lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK