Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thảo và Nga đang nhảy rất hăng say, cả hai nhìn nhau cười rất vui vẻ bỗng có ai đó và vào lưng Thảo, người đó vội quay lại cúi người xin lỗi.

- Em xin lỗi chị!

Cô bé vừa cúi người thì giật mình ngước lên, có vẻ việc bắt gặp Thảo làm cô khá bất ngờ, cô khẽ mỉm cười ngó nghiêng xung quanh như kiểu tìm kiếm hình bóng ai đó, rồi quay lại tiếp tục nhảy với lũ bạn. Thảo nhận ra đó là em gái của Tony, cô bé vẫn cá tính như vậy, xinh đẹp và tự cao.


Nga thấy biểu hiện của Thảo thì có chút nghi hoặc, cô kéo Thảo quay lại bàn uống nước.

- Ai thế? - Nga lên tiếng hỏi - À người quen thôi!

Thấy Thảo quay lại bàn, em gái của Tony cũng bước lại ngồi kế bên.

- Em tưởng chị sẽ không bao giờ đến đây nữa?

Thảo nghĩ chắc vì tin tức Mẫn sẽ đính hôn với Ngọc Anh nên em gái của Tony cho rằng Thảo và Mẫn đã chia tay, cô cảm thấy chuyện này vẫn chưa giải quyết được nếu để người khác biết về

mối quan hệ của cô và Mẫn thì sẽ gây rắc rối cho anh, cô chỉ cười trừ đáp lại.

- Tại sao lại không chứ?

- Anh Mẫn không đi cùng chị à? mà sao lúc anh nằm bệnh viện em không thấy chị lần nào, chị vô tình thật đấy. - Cô bé mỉm cười mỉa mai, cầm lấy quả dâu trên bàn hồn nhiên đưa vào miệng.

Thì ra là vì chuyện này, có lẽ do không thấy Thảo nên cô bé tưởng anh và Thảo đã chia tay. La Thái Mẫn luôn tỏ ra rất mạnh mẽ trước mặt Thảo nên cô cũng quên mất việc anh từng bị thương, nay nghe cô bé nhắc, Thảo mới chợt lại, có chút tò mò, cô lên tiếng hỏi.

- Anh ấy bị sao vậy?

Cô bé ngạc nhiên mở to mắt - Vậy là chị không biết?

Thảo gật gật đầu, cô bé lắc đầu ngán ngẩm rồi bày ra vẻ mặt thương cảm nói - Anh ấy bị người ta đánh đó, chị không biết gì hết à? Khâu hơn 10 mũi lận. May mà có anh em ở đó không thì chắc anh ấy toi đời rồi.

Câu nói của cô bé khiến Thảo bàng hoàng, không tin vào tai mình, cô chỉ nghe nói anh bị tai nạn gì đấy cứ nghĩ là một va chạm nhỏ trên đường thôi, tại sao một người luôn đề cao cảnh giác như anh lại bị người khác hãm hại đến như

vậy chứ. Cô tự trách bản thân có phải đã quá vô tâm không, anh luôn lo lắng giúp đỡ cô như vậy nhưng ngay cả đến việc anh bị thương cô cũng không hề hay biết. Thảo đưa ánh mắt xót xa nhìn cô bé hỏi.

- Ai đã đánh anh ấy vậy?

Cô bé khẽ nhún vai lắc đầu, có thể cô cũng không biết, chuyện của người lớn cô cũng không thể xen vào, chỉ biết sơ sơ tình hình như vậy.

Thấy biểu hiện hoang mang của Thảo, có vẻ như cô không biết sự việc thật, cô bé chỉ đành vỗ vỗ vai cô rồi nói - Chắc anh vẫn không muốn chị lo nên mới không nói cho chị biết, chị đừng suy nghĩ nhiều nhé, em ra với bạn đấy!

Cô bé vừa đứng dậy quay người thì chạm mặt phải La Thái Mẫn, anh cho hai tay vào túi quần, nhăn mặt nhìn cô.
1645247396441.png

- Ra ngoài chơi đi - Mẫn thả cô bé ra rồi hất mặt về phía ngoài, cô bé liền nhanh chân chạy đi,

Mẫn ngồi xuống cạnh Thảo, khẽ mỉm cười rồi gật đầu với Nga, anh dịu dàng vuốt tóc cô ra đằng sau, ánh mắt cưng chiều.


- Sao thế? Không vui à?

Hành động thân mật của hai người làm Nga nổi da gà, cô tự nhủ "hình như mình hơi dư thừa ở đây thì phải", Nga đứng dậy đi ra chỗ khác để trả lại không gian riêng cho hai người.

- Hai người nói chuyện nhé, em ra kia chơi một chút. - Nga nói rồi đá lông nheo với Thảo.

Thảo cố nở nụ cười gật đầu với Nga, sau khi Nga đi rồi, Mẫn mới vòng tay qua ôm lấy eo Thảo, kéo sát cô lại gần mình, thưởng thức mùi hương trên cơ thể, Thảo đẩy anh ra, xoay đầu anh sang một bên để ngó xem thử vết thương, nó đã lành chỉ còn vài vết sẹo mờ được những sợi tóc che đi. Gương mặt có chút giận dữ nhìn anh nói.


- Ai đã làm anh bị thương vậy?

Mẫn nhìn thấy Thảo lo lắng cho mình như vậy thì khẽ cười, hai tay nựng vào má Thảo đáp - Em!

- Em không đùa! - Mẫn còn không nghiêm túc nói chuyện khiến Thảo càng thêm bực.

- Thì anh đâu có đùa! - Mẫn tiếp tục vờn Thảo, anh hôn một cái lên đôi môi đang xị xuống của cô.

Thảo giật mình vội che miệng lại, lo sợ ngó

nghiêng xung quanh, đánh vào ngực anh một cái.

- Anh làm gì thế, nếu ai đó thấy thì sao?

Cặp lông mày đen của anh chau lại, đưa tay nâng cằm cô lên, khóe mép cong lên ra vẻ thách thức - Anh chính là muốn bị ai đó nhìn thấy

Lúc Mẫn từ xa bước vào, đã thấy hai người đàn ông ngồi phía bên kia luôn hướng mắt về phía Thảo và Nga, lâu lâu lại thì thầm với nhau gì đó rồi nở nụ cười nham hiểm, anh là muốn cho hai người đó thấy, người phụ nữ này không thể đụng vào.

Mẫn cúi xuống hôn lên cổ cô một cái thật mạnh, để lại một vết ban đỏ, hành động bất ngờ của anh làm Thảo không kịp phản ứng, anh kéo Thảo đứng dậy, ôm eo cô đi qua bàn của hai người đàn ông đó, khẽ nhếch mép cười lạnh một tiếng.

Anh đưa Thảo lên tầng hai, nơi căn phòng đỏ, Thảo biết Mẫn muốn làm gì, trong lòng lúc này vừa giận lại vừa thương anh, có chuyện gì cũng chẳng bao giờ cho cô biết, mang tiếng ở bên cạnh anh nhưng phải biết chuyện của anh từ miệng người khác, khó chịu vô cùng. Mẫn để Thảo ngồi lệ giường, hai tay cởi bỏ áo khoác rồi đè cô nằm xuống. Thảo lên tiếng hỏi.

- Anh không mệt sao? Thực sự anh rất mệt, nhưng anh không dám

nghỉ ngơi vì lúc nào anh cũng cảm thấy mọi thứ còn thiếu sót, phải làm cho mọi thứ thật hoàn hảo, nên khi chưa vừa ý mình, anh không thể buông xuống được. Mẫn chỉ nằm ôm lấy cô, đầu anh dúi vào ngực cô như một đứa trẻ con làm nũng mẹ, hai mắt nhắm lại thư giãn, những phút giây được thả lỏng bản thân. Thảo biết ở vị trí này, anh đã phải gồng mình như thế nào, có thương cảm ôm lấy anh vào lòng, tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc, SỜ vào vết sẹo phía sau lòng có chút chua xót.

- Anh nhớ em!

Câu nói của Mẫn làm trái tim Thảo lại rung động, cô tự nhủ bản thân mình phải quan tâm và yêu thương anh nhiều hơn.Thảo đẩy anh nằm ngửa ra, giành tặng anh những nụ hôn ngọt ngào từ trán, mắt, mũi, môi rồi cỔ, sau đó cởi từng nút áo của anh.

Mẫn nhìn thấy sự chủ động của Thảo thì mỉm cười đắc ý, anh đè Thảo nằm xuống, ngón tay di chuyển từ trán xuống cằm, anh nhìn vào mắt cô trêu chọc.

- Em nói thật đi em là yêu quái phương nào? Sao có thể khiến anh mê mệt đến vậy?

Thảo nghe xong thì không cầm được mà cười bật cười, đưa hai tay ôm lấy cổ Mẫn kéo xuống.

- Câu này phải là em nói mới đúng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK