Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thái Mẫn và Ngọc Anh ngồi trên tầng 3 của một quán cà phê, không gian quán khá yên tĩnh, mọi vật bên trong đều được trang trí một cách mộc mạc, tạo cho người ta cảm giác yên bình. Khi hai người bước vào, vẻ đẹp hoàn mỹ được đặt cạnh nhau như phát ra vầng sáng mê hoặc, khiến cho vài vị khách và nhân viên ngồi bên trong không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ. La Thái Mẫn ngồi vắt chéo chân, với thói quen gõ từng nhịp tay lên bàn, anh tỏ ra lãnh đạm, qua lớp kính hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời xanh.


Ngọc Anh nhìn vẻ lạnh lùng của Mẫn, cô hiểu lí do anh hẹn mình ra đây là gì, cô cũng nhìn ra ngoài không gian rộng lớn ấy khẽ nhếch mép cười, nụ cười có chút chua chát. Cô biết trái tim La Thái Mẫn chưa hề có hình bóng cô, những ngày cả hai gặp mặt nhau cũng chỉ để che mắt người lớn, chưa một lần Mẫn nhắc đến chuyện tình cảm, chuyện kết hôn càng không. Ngọc Anh cảm thấy có chút tủi thân, ngoài kia bao nhiêu người đàn ông chỉ mong được cùng cô uống một tách cà phê,

cùng dạo phố, sẵn sàng chiều chuộng khi có yêu cầu.Vậy mà trái tim cao quý này lại bị người đàn ông trước mặt thu hút, phải chăng chính vì sự lạnh lùng kiêu ngạo của anh, không đặt cô vào tầm mắt nên cô càng muốn chinh phục anh như vậy. Ngọc Anh tin rằng chỉ cần bên cạnh anh chưa có cô gái nào thì cô vẫn còn cơ hội, một ngày nào đó chắc chắn trái tim Mẫn sẽ phải hướng về cô thôi.

Sau khi nhân viên phục vụ bưng nước đến, ánh mắt La Thái Mẫn mới hạ xuống, nhìn về phía cô.


- Cà phê của anh chị đây ạ!

- Ừ cám ơn em! - Ngọc Anh mỉm cười nói với nhân viên.

La Thái Mẫn liếc mắt qua Ngọc Anh thăm dò tâm trạng của cô, Ngọc Anh hiểu ý, mỉm cười.

- Em biết anh muốn nói gì, anh yên tâm em không bắt anh phải lấy em ngay đầu. Dù sao em cũng không muốn lấy một người không có tình cảm với mình.

Không ngờ Ngọc Anh lại hiểu tâm ý Mẫn như vậy, anh mỉm cười gật đầu đáp

- Cám ơn em! Em là một cô gái tốt, chỉ là anh không thể có tình cảm được với ai khác được nữa, anh hi vọng em sẽ tìm được một người yêu thương mình thật lòng.

Bàn tay đang cầm chiếc thìa đảo qua đảo lại trong cốc của Ngọc Anh chợt dừng lại, cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Mẫn, anh nói như vậy nghĩa là anh chưa thể quên được tình cũ hay là có một cô gái nào đó đã cướp mất trái tim anh. Ngọc Anh nở nụ cười châm chọc

- Vậy là em không có cơ hội sao? - Anh xin lỗi!

- Anh vô tình thật đấy - Ngọc Anh giả vờ xị mặt mắng anh.

Vì không muốn cái không khí bị từ chối này trở nên gượng gạo, cô liền chuyển chủ đề sang công việc, hai người về mặt làm ăn thì nói chuyện khá hợp nên cảm giác khó xử của Mẫn khi nãy nhanh chóng được xóa đi, anh mở lời với cô nhiều hơn. Tuy bề ngoài Ngọc Anh đang cố tỏ ra bình thản, thực chất trong lòng lại như bị vài nhát dao cứa vào, âm ỉ đau đớn.

Thời gian một tiếng trôi qua, Ngọc Anh kết thúc buổi hẹn trước, cô nói rằng mình có chút việc cần xử lý nên nhờ Mẫn đưa về nhà, thực ra là cô không thể gượng cười được nữa, vừa bước vào nhà liền lao vội lên phòng, nằm lên giường trùm chăn kín mít, cảm giác tủi nhục khiến những giọt nước mắt cứ thay nhau tuôn ra, đây là lần đầu tiên cô bị từ chối một cách thẳng thừng đến vậy, nhưng lại không có lí do để tức giận, 27 tuổi đời, lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người đàn ông.

Mẹ Ngọc Anh thấy con gái về mà không qua ngó ngàng gì đến mình thì cảm thấy kì lạ, bà bước lên lầu tìm cô, mở cửa phòng vào nhìn thấy Con gái cưng lại trùm chăn khóc thút thít, bà tức giận lên tiếng. .
1645498580526.png

Mẹ cô ôm cô vào lòng, VỖ lưng an ủi - Thôi được rồi, không kết hôn thì thôi, nín đi đừng khóc nữa, xấu gái quá ai thèm lấy con.

Ngọc Anh bị mẹ chọc cho bật cười, đẩy mẹ cô ra xị mặt trách - Mẹ này!


Bà nghĩ chắc La Thái Mẫn đã ngỏ lời muốn hủy bỏ việc kết hôn, vì không muốn con gái đau lòng thêm nên bà không gặng hỏi, từ thái độ của anh là cũng có thể nhìn ra vẫn không có tình cảm gì với con gái mình, bà vẫn hi vọng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không ngờ hôm nay con gái lại phải khóc lóc đau khổ thế này. Thói chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng, bà nhất định sẽ không bao giờ gả con gái cho một người làm nó khóc.

Sau khi đưa Ngọc Anh về nhà, La Thái Mẫn Đội quay đầu xe đến nhà của Thảo, anh đang lo không biết Thảo có giận mình hay không, cô sẽ không nghĩ linh tinh mà đưa ra quyết định dại dột gì chứ, lòng Mẫn cứ nóng ran như lửa đốt. Lúc chạy xe vào hầm, nhìn thấy xe Tuấn Anh vừa rời khỏi, anh càng trở nên mất kiên nhẫn hơn, buổi trưa nhìn Thảo có vẻ cũng uống khá nhiều, không biết Tuấn Anh có mượn men say mà làm ra chuyện ngu ngốc gì không.

Thảo và Nga đều đang say giấc nên không nghe tiếng chuông cửa, Mẫn đã đứng ở ngoài gần 10 phút, anh vẫn kiên nhẫn bấm chuông, tay thì cầm điện thoại không ngừng gọi cho Thảo. Có vẻ sự cố gắng của anh cũng có tác dụng, Thảo nghe thấy tiếng chuông cửa inh ỏi liền ngồi dậy, vỗ võ mặt cho tỉnh táo rồi bước ra ngoài. Cô dụi dụi mắt nhìn qua ống nhòm ở cửa, nhìn thấy Mẫn thì nhanh chóng mở cửa cho anh.

Cửa vừa mở ra đập vào mắt La Thái Mẫn là vẻ mặt câu có của Thảo, cô vẫn còn đang giận hờn chuyện anh gặp mặt Ngọc Anh. Mẫn bước liền vào ôm chầm lấy Thảo, đặt một nụ hôn lên tóc cô.

- Em giận anh sao?


Thảo "xì" một tiếng rồi quay lưng, phụng phịu bước về phòng mình. Mẫn đuổi theo cúi xuống

nhấc bổng cố lên, ôm cô trên tay bước nhanh vào phòng.

- Anh sao thế, bỏ em xuống đi! - Thảo vẫn tỏ ra khó chịu hờn dỗi.

La Thái Mẫn đặt cô xuống giường, nhè nhẹ vuốt ve gương mặt vẫn còn đỏ ửng do rượu, anh hôn nhẹ lên trán, lên mắt, lên má cố.

- Em ghen nhiều đến thế sao?

Thảo đưa hai tay lên đẩy Mẫn ra, nhưng anh lại càng ghì xuống, cố bất lực mặc kệ anh, nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt ngủ.

Mẫn khẽ chau mày quay mặt cô lại - Em có tin anh không?

Thảo vẫn nhắm nghiền mắt, gật gật đầu. Hàng lông mày của Mẫn lúc này mới dãn ra, anh mỉm cười đặt xuống mỗi cô một nụ hôn. Lại lên tiếng trêu chọc

- Không ai đụng vào nó chứ?

Thảo kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, cô lui đầu mình ra một bên, giữ khoảng cách với khuôn mặt đang tỏ ra nguy hiểm này.

- Anh nói gì thế?

Mẫn kéo cô sát lại, anh cắn nhẹ vào bờ môi căng mọng một cái - Nó là của anh!

Thảo bật cười vì điệu bộ làm nũng của anh, trông anh chẳng khác như một đứa trẻ con đang đánh dấu chủ quyền những cái kẹo của mình, cô bĩu môi.

- Nó là của em!

Mẫn lại hôn xuống, nhấn mạnh lần nữa - Là của anh!

- Tên điên nào vừa bấm chuông thế? - giọng nói của Nga vang lên ở cửa khiến hai người hoảng hồn, Thảo liền tung chân đạp Mẫn xuống giường, Nga vừa bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, có tính qua hỏi Thảo xem người gây ầm ĩ đấy là ai, lại trông thấy một màn ân ái trước mắt. Nga xấu hổ vội đóng sầm cửa lại, lớn tiếng nói Vọng sau cánh cửa.

- Em xin lỗi, em không biết anh đến, hai người cứ tiếp tục đi nhé!

Thảo lúc này mới thấy Mẫn nhăn nhó ngồi dưới đất thì vệ vàng nhảy xuống đỡ anh dậy

- Hic, em xin lỗi, tại em bị giật mình, anh có làm sao không?
1645498592348.png

- Bố muốn anh kết hôn trong năm nay. - Mẫn vẫn nhắm mắt, cằm đặt trên đầu Thảo, giọng nói bình thản như chuyện chẳng có gì quan trọng.

Thảo im lặng, bàn tay đang di chuyển sau lưng anh dừng lại. Mẫn liền nói tiếp.


- Nhưng mà cô ấy đã từ chối rồi! Có vẻ cô ấy cũng không muốn kết hôn với anh!

Thảo ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn Mẫn - Thật sao?

Mẫn gõ nhẹ lên mũi cô một cái, mỉm cười châm chọc - xem em vui chưa kìa?

- Chả nhẽ anh không vui à? Hay là anh đang tiếc đấy?


- Ừ, khá tiếc thật!

Thảo nhăn mặt đấm vào ngực anh một cái, giả Vờ giận hờn quay lưng lại với anh - Vậy anh lo đi theo đuổi người ta, đi còn đến đây làm gì?

Mẫn khẽ cười, anh xít lại gần ôm Thảo từ đằng sau, hít hà lấy mùi hương trên cổ cô - Tại vì anh bị mùi hương này mê hoặc mất rồi!

Nga quay lại phòng, nhảy lên giường trùm chăn lại, cô xấu hổ đưa hai chân đá liên tục lên không trung "lại còn mặc váy ngủ hở hang thế này nữa chứ, đúng là không biết giấu mặt vào đầu". Nga lấy lại tinh thần, cô tự nhủ "tại hai người đó không chịu khoá cửa chứ không phải tại mình, ừ đúng vậy", cô đứng dậy thay quần áo rồi ra khỏi nhà, Nga muốn ghé qua siêu thị mua một vài thứ để chuẩn bị cho bữa tối, cũng không muốn ở nhà xem hai người đó phát cầu lương. Khi đi qua một bảng quảng cáo được đặt trước cửa siêu thị, hình ảnh thần tượng Kim Woo Bin đẹp trai ngời ngợi đã thu hút cô dừng lại, Nga đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt đẹp trai không góc chết này mà quên luôn việc mình cần làm.

- Đẹp đến thế sao?

Nga mỉm cười gật gật đầu, sau vài giây mới hoảng hồn quay người lại, là ai vừa lên tiếng vậy? Đập vào mắt cô lại là gương mặt đang chứa đầy vẻ mỉa mai của Đào Duy Minh, Nga tức tối liếc xéo anh một cái rồi quay người bỏ đi, cô không ngừng lẩm bẩm "anh ta là cô hồn đeo bám sao, ở

21

đầu cũng gặp vậy không biết, làm hỏng hết cả tâm trạng ngắm người đẹp của mình".

Minh khẽ nhếch mép cười rồi cũng bước theo sau, anh không nghĩ lại tình cờ gặp cô nhiều đến vậy, Minh tự hỏi liệu đây là duyên số ông trời sắp đặt cho mình không? Từ lần đầu gặp mặt, anh đã bị vẻ ngoài của cô thu hút nhưng khi tiếp xúc anh lại cảm thấy thú vị với tính cách của cô, một con cáo già trên thương trường tình ái như anh có thể bỏ qua cô sao, những cô gái luôn nũng nịu đeo bám làm anh phát ngán cả rồi, anh đang muốn chính là sự mới mẻ này.

Nga đi vào trong siêu thị thì mới biết, hoá ra An Thịnh đang chạy chương trình quảng cáo ở đây, một gian hàng lớn chưng bày các mẫu nội thất phòng ngủ, trông khá là bắt mắt, chắc hẳn Minh xuất hiện ở đây để kiểm tra tình hình rồi. Nga mặc kệ anh ta, bước đến ngồi thử xuống một chiếc ghế sofa đặt ở chân giường, cảm giác mềm mịn như bông khiến cô phải thốt lên "âm quá".

Minh trông thấy liền phì cười, anh bước tới ngồi xuống cạnh Nga, ghé qua tai cô thì thầm "Vậy anh tặng em một chiếc nhé"

Nga chau mày đứng bật dậy, cô đáp - Cám ơn anh nhưng tôi không cần! - cô quay người bỏ đi nhưng Minh lại lên tiếng mỉa mai phía sau

- À chắc có người mua cho em rồi nhỉ?

Nga không quay lại, cô đi thẳng đến quầy đồ ăn tươi sống, cô biết anh ta đang cố tình chấm biếm mình, nhưng cô không thèm quan tâm, mặc anh ta nghĩ sao cũng được, anh ta cũng chẳng có liên quan gì đến cuộc sống của cô nên sao phải bận tâm chứ.

Nga nhìn thấy có cá bớp còn tươi, nghĩ đến món lẩu cá lớp cô lại chép miệng thèm, nhưng mà giá cũng khá chát, "Thôi kệ đi hôm nay sinh nhật mày nên chiều mày một tí vậy" có nghĩ xong liền lấy một khay vỏ vào giỏ rồi đi qua bên quầy thịt, Nga muốn mua luôn thức ăn cho ngày mai để khỏi phải đi chợ nữa.

Sau khi đã mua đầy đủ nguyên liệu, cô bước đến quầy thu ngân thanh toán, nhân viên đang quẹt mã tính tiền thì một chiếc thẻ được đưa đến trước mặt anh ta - Quẹt thẻ này nhé em, anh thanh toán.

Nga ngớ người, quay ngoắt lại "Lại là âm hồn không tan này sao", cô mắng - Anh bị rảnh à? Cứ đi theo tôi làm gì?

cô giựt lại chiếc thẻ, đút vào túi áo cho anh ta, sau đó rút từ ví ra chiếc thẻ của mình, đưa cho nhân viên và mỉm cười nhẹ giọng - Em quẹt thẻ này giúp chị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK