Thảo tuy còn khá ngại ngùng với anh Tuấn Anh nhưng cả hai cũng đủ trưởng thành để đối mặt nó, có thể trở lại làm người bạn bình thường như trước, Thảo không thể không thông báo sự kiện này cho anh được, Thảo biết tình cảm của Nga dành cho Tuấn Anh nhiều thế nào, nên vẫn muốn ghép đôi cho hai người, sự xuất hiện của Tuấn Anh có thể sẽ khiến Nga rất vui.
Ngoài anh ra Thảo còn gọi thêm Phúc, cô cũng rất muốn Mẫn cùng tham gia bữa tiệc nhưng vì anh có công việc bận nên không thể tham gia được.
Sau khi trang trí xong Thảo ghé qua cửa hàng mỹ phẩm để mua tặng Nga một bộ chăm sóc da, Thảo để ý thấy bộ ở nhà của Nga cũng sắp hết nên mua tặng là vừa hay, nghĩ đến những việc mình làm sẽ khiến Nga ngạc nhiên và vui mừng đến mức nào mà lòng Thảo vô cùng phấn kích, cô không ngừng sung sướng thầm cười tự mãn.
Cũng đã gần trưa Thảo ngồi đợi ở nhà hàng, cô nhờ Tuấn Anh qua đón Nga.
Tính tong...
Tiếng chuông cửa vang lên, Nga đang chuẩn bị nấu cơm thì có chút giật mình, cô đi đến dòm qua mắt mèo ở cửa, nhìn thấy Tuấn Anh tim Nga có chút loạn nhịp.
Cô vuốt vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa cho anh.
Tuấn Anh trong gương mặt của Nga khá nhợt nhạt, mỉm cười trêu chọc.
- Sao ủ rũ thế kia? Ai ăn hiếp em à?
- Dạ không, em ở nhà nhiều nên nó ngố vậy ấy
- Nga ngại ngùng cười đáp lại .
- Có vẻ em ở nhà một mình nhỉ?
- Tuấn Anh là vờ như ngó nghiêng thăm dò.
- Dạ. Thảo nó mất tích từ sáng giờ rồi, chả biết đi đâu nữa, anh có việc gì sao?
- Ừ. Em ăn cơm chưa?
- Dạ chưa, em đang chuẩn bị nấu, hay anh ở lại ăn cơm luôn, chắc tí nữa Thảo về đấy.
- Thôi em thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài. Hôm nay không phải sinh nhật em sao.
Câu nói của Tuấn Anh làm Nga vô cùng cảm động, lần trước trong cuộc trò chuyện cổ có nhắc đến ngày sinh của mình một lần nhưng không ngờ anh vẫn còn nhớ, Tuấn Anh cứ nhẹ nhàng tinh tế như vậy hỏi làm sao Nga có thể ngừng rung động được chứ.
Nga đi vào trong thay một chiếc váy body hai dây màu đỏ, vải lụa mềm mại ôm lấy cơ thể nuột nà của cô, trang điểm xong không quên xịt thêm một chút nước hoa, trông Nga như biến thành người khác vậy, quyến rũ và kiêu xa.
Sau khi sửa soạn xong Nga bước ra ngoài, Tuấn Anh đang ngồi đợi ở ghế sofa nghe tiếng bước chân liền ngoái lại, vẻ ngoài xinh đẹp của Nga làm anh đơ ra mất vài giây.Anh vội đứng dậy, mỉm cười nói.
- Vậy mình đi nhé!
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn, Tuấn Anh chợt lên tiếng - hôm trước anh có thấy em trước quán Tino.
Ngày gần đây nhất cô vào quán Tino chính là hôm cô gặp Minh, nhưng sao Nga không hề thấy Tuấn Anh, cô ngạc nhiên hỏi lại - vậy sao? Sao em không thấy anh nhỉ?
- Anh vừa đến thì thấy em đã lên xe rồi, anh ta là người quen của em sao? - Tuấn Anh có chút tò mò, anh cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác bứt rứt muốn biết sự thật ấy nữa, sau khi lời nói tuột ra khỏi miệng, Tuấn Anh mới cảm thấy hình như anh có hơi quan tâm thái quá.
Nga nhớ lại ngày hôm đó, cảm giác bực bội trong lòng lại dấy lên, cô lẩm bẩm trong miệng "cái
tên chết bầm đó làm sao mà là người quen em được chứ".
- Hả? Em nói gì cơ? - Tuấn Anh không nghe rõ cô nói gì, nhăn mặt hỏi lại.
- À không có gì, anh ta là khách hàng của em, hôm đó em gặp anh ta để bàn công việc ấy mà.
Nga không muốn anh biết được sự thật khá là nhục nhã này, cô đành lảng tránh, vội chuyển qua một chủ đề khác.
- Mà mình đi đâu đây anh? - Tới nơi em sẽ biết.
- Làm gì mờ ám vậy ta? - Nga cười trêu anh, nhìn thấy Tuấn Anh đã thoải mái hơn với mình, Nga cũng vui lòng phần nào, cô có thể chờ, đến khi con tim anh lành lại, sẽ cho cô một cơ hội nhỏ nhoi nào đó cũng được, cô sẽ vẫn ở đây đợi anh.
Gần trưa nhà hàng bắt đầu đông khách, bản nhạc du dương được bật lên, Thảo ngồi chống cằm nhìn bàn tiệc mình đã chuẩn bị mà cứ tủm tỉm cười, một lúc sau Phúc đến, anh có mang theo chiếc máy ảnh, đang muốn nhá máy một chút thì bị Thảo kéo ra đằng sau để trốn, muốn tạo bất ngờ cho Nga. Thảo nói với Phúc.
- Chắc hai người đó sắp đến rồi, tao với mày đợi ở đây, tí nữa ra từ đằng sau cho nó bất ngờ.
Phúc chỉ biết lắc đầu cười, đứng yên bên cạnh, nhìn bộ dạng lén lút của Thảo khá tếu nên anh đưa máy ảnh lên chụp, Thảo nghe tiếng bấm máy vội quay lại cằn nhằn.
- Cái gì đấy? Lại tính dìm hàng tao hả, đưa đây xem!
Phúc bật cười sảng khoái do máy ảnh lên cao không cho Thảo với lấy.Thảo nhận ra hình như cô và Phúc hơi lớn tiếng nên ngại ngùng ngó nghiêng xung quanh, cô đưa tay lên miệng "suyt" ra hiệu cho Phúc im lặng.
- Lại tình cờ gặp em rồi!
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên phía sau khiến Thảo giật mình quay lại. Sự xuất hiện của Ngọc Anh khiến cô ngạc nhiên mà đứng hình mất vài giây.
Ngọc Anh cùng gia đình vừa bước vào nhà hàng, đang tiến về phía bàn đã đặt trước, cô trông thấy dáng người khá quen, khi lại gần mới bật cười ngạc nhiên vì lại tình cờ gặp Thảo ở đây, cảm thấy cô gái này khá thú vị, cô để bố mẹ về bàn ngồi trước rồi bước qua bắt chuyện với Thảo.
- À... Dạ, em chào chị! - Thảo hơi ấp úng đáp lại
Ngọc Anh khẽ liếc qua Phúc, ánh mắt như đang suy đoán ra vấn đề gì đó, khẽ cười hỏi.
- Bạn trai em à? - Dạ không, bạn em thôi ạ!
Trong lòng Thảo lúc này không biết phải đối mặt như thế nào với Ngọc Anh, nếu cô ấy biết được mối quan hệ của cô và La Thái Mẫn, liệu còn có thể nở nụ cười tươi như này, ông trời thật biết cách trêu đùa cuộc đời cô, giá mà hai người gặp nhau trong một tình huống khác, không phải vì La Thái Mẫn, có lẽ Thảo đã có thể chân thành mà làm bạn với Ngọc Anh chứ không phải giữ khoảng cách như bây giờ. Cảm giác của cô lúc này giống như đang làm việc xấu vậy, dù bản thân không làm gì sai nhưng đối với mọi người có thể có chính là người sai trong cuộc tình này.
Ngọc Anh còn tưởng rằng Thảo ngại nên mới phủ nhận, nghĩ chắc hai người đang trong quá trình tìm hiểu, cô cười vỗ vỗ vào tay Thảo
- Vậy chị không làm phiền tụi em nữa!
Thảo gượng cười gật gật đầu, tâm trạng rối bời nhìn theo bóng lưng của Ngọc Anh, Phúc nhìn biểu cảm lạ của Thảo thì lên tiếng hỏi.
- Ai thế?
Câu hỏi của Phúc làm Thảo tỉnh lại, cô cười cười đáp - À người quen thôi!
Thảo nhớ ra chuyện chính cần làm, cô núp lại vào sau bức tường, ngóng chờ bóng người mập
mờ chuẩn bị bước vào sau lớp kính. Nhưng khi người đó xuất hiện, gương mặt Thảo chợt tối sầm lại, Thảo hiểu ra sự tình, hoá ra vẫn không thể tham gia cùng cô vì anh phải gặp mặt gia đình Ngọc Anh sao, cảm giác vừa buồn vừa giận cứ nghèn nghẹn trong lòng. Người đi sau là bố của Mẫn, hai người đều toát ra khí chất giống nhau, lạnh lùng và cao ngạo.Thảo cảm giác như mình là người thứ ba trong cuộc tình này vậy, không thể công khai cũng như không được chào đón.
Phúc nhìn thấy Mẫn đang ung dung bước vào, cứ nghĩ là do Thảo hẹn trước nên muốn bước ra chào hỏi thì Thảo chợt ngăn lại, Phúc khó hiểu nhìn cô, khi thấy Mẫn đi về phía bàn của cô gái vừa nãy, Phúc đã hiểu ra phần nào tình hình bây giờ, anh đau lòng nhìn Thảo.
- Như vậy là sao? - Chuyện dài lắm, tao sẽ kể mày nghe sau!
Thảo lén bước về bản của mình, không dám quay lại nhìn La Thái Mẫn, tâm trạng phấn khích vừa rồi như bị dội một gáo nước lạnh, giờ trong đầu Thảo chỉ có hình bóng của hai người.
Phúc ngồi cạnh Thảo không biết nên nói gì, có lẽ bây giờ tâm trạng của cô không tốt lắm, anh ngoảnh lại nhìn về phía bàn của La Thái Mẫn, mọi người vẫn đang nói chuyện vui vẻ, có vẻ như Mẫn chưa nhận thấy sự hiện diện của Thảo tại đây. Phúc lên tiếng
- Có cần đổi nhà hàng khác không?
Thảo suy nghĩ vài giây sang nhìn vào bàn tiệc khẽ lắc đầu - Thôi đã tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị mà. Không sao đâu! - cô cố tỏ ra bình thản cười trấn an Phúc.
Thảo biết việc kết hôn là việc trọng đại của hai bên gia đình, không thể dễ dàng như Mẫn nói, đặc biệt là ở vị trí của anh, nó càng trở nên khó khăn hơn rất nhiều, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ngọc Anh, Thảo có chút tự ti vì ngoài tình cảm chân thành dành cho anh, cô chẳng có gì cả, gia đình anh chắc hẳn sẽ không mong muốn có một người con dâu như cô, nghĩ đến đây Thảo cảm thấy tủi thân vô cùng. Mẫn đã cho cô biết thế nào rung động, thế nào là hạnh phúc, từ những hành động nhỏ anh dành cho cô, cô đều có thể cảm
nhận được tình cảm đấy, cô biết chắc anh đang vất vả lắm nên bây giờ chỉ biết tin tưởng anh và chờ đợi, không nên gây thêm gánh nặng gì cho anh nữa. Thảo lấy lại tinh thần, quay vào việc chính là phải làm cho Nga thật vui trong ngày sinh nhật của cô ấy.
Cuối cùng thì Tuấn Anh và Nga cũng đã đến, anh vào trước ngó nghiêng để tìm bàn của Thảo, vì bàn đặt ở phía ngoài nên rất dễ thấy, Nga theo sau anh, chuẩn bị bước vào thì anh quay lại, đưa tay lên che mắt Nga, hành động bất ngờ của anh làm cô giật mình lại người lại.
- Anh làm gì thế?
- Em chịu khó một chút nhé, có bất ngờ cho em!
Nga phì cười gật gật đầu, dường như cũng đoán ra được một chút rồi.
Phúc nhìn thấy Tuấn Anh ở cửa thì huých vào người Thảo - kìa! Tới rồi!
Tuấn Anh chầm chậm đưa Nga tiến gần đến bàn tiệc, anh bắt đầu đếm - 1. 2. 3.
Lúc Tuấn Anh bỏ tay ra, Thảo cầm chiếc bánh kem và hát "happy birth day to Nga... Happy birth day to Nga... Happy birth day, happy birth day... Happy birth day to Nga".
- Nào, nhắm mắt ước rồi thổi nến đi nào! -
Thảo ra vẻ thúc giục.
Nga vô cùng ngạc nhiên và xúc động, lại thêm cả ngại ngùng với mọi người xung quanh nữa, cô vừa che miệng cười vừa đánh vào tay Thảo "Con quỷ này". Nga chắp hai tay trên môi và nhắm mắt lại, sau khi ước xong cô liền thổi nến, cả ba cùng vỗ tay chúc mừng, Phúc không quên nhiệm vụ phó nháy của mình, nãy giờ không ngừng bấm máy.
Thảo kéo Nga ngồi xuống cạnh mình, cô thì thầm vào tai Nga trêu chọc - Tao biết mày ước gì rồi nhá!
Nga quay sang liếc xéo Thảo một cái - Sao bữa nay bày đặt chơi trò bất ngờ thế, làm tao tưởng mày quên luôn rồi.
Thảo khoác tay lên vai Nga - Hâm này! Làm sao mà tao quên được chứ?
- Lại đây ôm cái nào! - Nga cảm động đưa hai tay ra ôm Thảo trìu mến.
Nhìn hai cô gái cứ tình thương mến thương, Tuấn Anh cũng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, anh mỉm cười theo, Phúc thì cau có lên tiếng châm chọc.
- Rồi sao không cầu hôn luôn đi!
Thảo và Nga nhìn nhau bật cười, dang tay ôm nhau thêm cái nữa. Phúc lắc đầu ngán ngẩm hộ to - Phục vụ!
Sau khi Nga đến thì không khí trở nên sôi nổi hơn, tâm trạng của Thảo đã khá lên nhiều, hoạt động của bọn cô cũng thu hút khá nhiều ánh mắt của những vị khách trong nhà hàng, La Thái Mẫn ngồi quay lưng lại phía của Thảo nên anh không mấy để ý, Ngọc Anh mỉm cười lên tiếng bắt chuyện với Mẫn.
- Bé nhân viên của anh thú vị thật, lần này là lần thứ 4 chúng em vô tình gặp nhau, anh nói đó có phải là hữu duyên không?
La Thái Mẫn nghi hoặc nhìn theo hướng mắt của Ngọc Anh, đôi lông mày anh khẽ chau lại, thì ra đây là sự kiện mà Thảo nhắc đến, anh không biết Thảo lại chọn nhà hàng này, Mẫn quay lại mỉm cười đáp - Cũng có thể! - rồi đưa ly nước lên uống một ngụm, vẻ mặt tỏ ra bình thản của anh thực ra đang che giấu sự lo lắng trong lòng, Thảo sẽ không suy nghĩ gì chứ? Cô có thể tin tưởng anh không.
- Tôi thấy việc hai đứa nó cũng không nên để lâu, ông bà xem được ngày thì có thể tổ chức luôn trong năm nay càng tốt.
BỐ Mẫn lên tiếng cắt đứt dòng suy tư trong đầu Mẫn, cả Ngọc Anh và Mẫn đều bất ngờ trước câu nói của ông, ông biết Mẫn cứ luôn chần chừ trong chuyện này, trong khi cả họ hàng đều đang thúc giục, thêm việc bà nội cũng khá nhiều tuổi rồi, bà rất yêu thương Mẫn, luôn muốn được nhìn thấy người con gái có thể thay bà chăm sóc và yêu thương anh, vì vậy mọi người đều đang tạo áp lực chuyện kết hôn lên Mẫn, việc bố đột ngột quyết định chuyện trọng đại của đời mình mà không bàn trước khiến anh tức giận trong người.
Mẫn đang định lên tiếng thì Ngọc Anh đã nhanh miệng nói trước.
- Dạ cháu cảm ơn bác đã suy nghĩ cho bọn cháu, nhưng bọn cháu cần thêm thời gian để tìm hiểu nhau, như vậy thì sau khi kết hôn sẽ dễ dàng chung sống hơn ạ! Mong bác thông cảm.
Ngọc Anh nhìn về phía ba mẹ mình, mẹ có cũng gật đầu đồng ý, nói gì thì cô cũng là cành vàng lá ngọc của họ đâu phải mở rau ngoài chợ mà gả đi dễ dàng vậy được, mặc dù bề ngoài La Thái Mẫn khiến họ rất hài lòng nhưng họ cũng muốn Con gái mình được yêu thương chiều chuộng, chứ không phải chỉ vì mục đích thương mại nào đó mà Vội vàng được.
Bố Mẫn có vẻ không vui lắm nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, quay qua vỗ vỗ vai Mẫn - Vậy thì con trai bác phải cố gắng nhiều rồi.
Mẫn biết là bố đang có ý muốn anh phải nhanh chóng xúc tiến mối quan hệ này. Tuy khó chịu nhưng anh vẫn gượng cười đáp lại, trong lòng thầm cảm ơn Ngọc Anh, nếu anh là người nói ra lời phản bác ấy thì một là sẽ làm bố mình mất mặt hai là có thể sẽ khiến gia đình họ cảm thấy con gái mình bị coi thường, Ngọc Anh quả là một cô gái hiểu chuyện, cô ấy quá hoàn hảo để có thể tìm được một người yêu thương cô thật lòng.
Mẫn nghĩ có lẽ Ngọc Anh cũng không đồng ý với sự sắp đặt này, anh có thể thương lượng với cô để giải quyết chuyện này một cách hợp tình hợp lý nhất.
Thảo bên này vẫn vui vẻ nói chuyện với Nga, Nga chợt thấy vẻ trầm tư của Tuấn anh thì xua xua tay trước mặt anh.
- Anh sao thế? Thảo theo hành động của Nga mà đưa ánh
mắt nhìn về phía anh, Tuấn Anh tưởng rằng Thảo không biết việc Mẫn xuất hiện trong nhà hàng này nên mỉm cười lảng tránh, không muốn cô phải bận tâm, anh cầm chai rượu vang rót cho mọi người.
- À anh đang nghĩ đến cách điều chế ra hương vị loại rượu này ấy mà, nào mọi người nâng ly đi.