Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thảo gật gật đầu - Nhưng mà sao tự nhiên anh lại đặt sáp thơm thế?

Mẫn khá mệt mỏi, anh ôm Thảo từ đằng sau, gục vào vai cô - Nó làm anh cảm thấy dễ chịu, giống như đang ở bên em vậy!


Trong bộ dạng của Mẫn thật đáng thương, cứ như chú mèo quấn lấy chủ nhân vì sợ bị bỏ rơi vậy.Thảo đưa tay lên vuốt ve má anh, nịnh nọt

- Anh nhớ em nhiều đến vậy à?

Mẫn gật gật đầu trên vai cô, Thảo vỗ vỗ má anh an ủi


- Em luôn ở bên anh mà thôi anh vào phòng nghỉ ngơi chút đi để em đi xem nhà anh có gì ăn được không đã.

Mẫn nũng nịu siết chặt eo cô, đầu lắc lấy lắc để.Thảo cũng phải bó tay với hành động trẻ con này, chỉ biết lắc đầu cười, có phải khi yêu vào đàn ông thường trở nên như vậy không, giống như một đứa trẻ bám mẹ không rời. .

Thảo đành tha anh đi đến phòng ngủ, ấn anh ngồi xuống

- Ngoan, nhắm mắt thư giãn một chút đi, em làm đồ ăn xong sẽ gọi anh dậy. .

Mẫn lại kéo Thảo vào người anh rồi đẩy cô nằm xuống giường, trong không gian như này là sao có thể bỏ qua đôi môi căng mọng kia chứ, Mẫn mạnh bạo mà chiếm lấy, như lên cơn đói lâu ngày, động tác của anh rất nhanh và dứt khoát, hai

giây sau chiếc áo sơ mi của cô đã được xe bung hàng cúc, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại mà nắn bóp. Thảo hơi giật mình vì sự thô bạo của anh nhưng không thể phản kháng, cơ thể cứ thế mà chiều theo từng cử chỉ. Mẫn nhanh chóng Cởi bỏ toàn bộ thứ quần áo vướng víu trên người, hai lan da thịt mát lạnh chạm vào nhau.

Thảo đưa bàn tay sờ lên những lớp cơ săn. chắc trên ngực anh, tự hỏi tại sao lại có một con người hoàn hảo đến vậy hiện diện trước mặt cô, có phải kiếp trước cô đã giải cứu thế giới không. Mẫn trông thấy ánh mắt si mê của Thảo, khoé miệng cong lên cười một cách bí ẩn, anh chợt nằm ngửa ra nhướng mày kiêu gợi nhìn cô

- Nó là của em đấy, thưởng thức đi!

Thảo phì cười vì sự tự tin thái quá của anh, cô cũng bắt trước cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi dần dần di chuyển xuống dưới như cách anh làm với cô, vẫn nhắm mắt thoả mãn, tay xoa xoa tấm lưng mịn màng, Thảo bây giờ đã thuần thục hơn rất nhiều, đã biết trêu đùa kích thích từng tế bào trong anh, làm anh sung sướng như lên tận chín tầng mây, lúc này không thể chịu được nữa mà phun trào nơi khoé miệng cố, Mẫn lật Thảo nằm xuống cắn lên môi một cái

- Em đúng là hồ ly tinh!

Thảo bĩu môi - Còn anh là sói già!

Câu nói vừa dứt thì thân dưới của cô đã phải đón nhận một vật thể to lớn, cảm sung sướng này khiến Thảo khẽ thốt lên những âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt. Mẫn thì mãnh liệt như một cỗ máy, không ngừng hoạt động, làm toàn thân Thảo trở nên tê dại. Cảm giác như trong không gian lúc này chỉ có hai người, không quan tâm đến bất kì chuyện gì ngoài kia, chỉ muốn được giải toả hết ham muốn trong lòng. Cả hai thân thể quấn lấy nhau không rời, trao nhau những khát khao cháy bỏng.

Sau khi kết thúc cuộc yêu Mẫn khá mệt, anh ôm Thảo mà thiếp đi, Thảo sợ làm anh tỉnh giấc nên không dám nhúc nhích, chiếc bụng đói cứ đánh trống liên hồi làm cô thấy khó chịu, nếu cứ thế này thì cả hai sẽ chết đói mất, Thảo đành đợi một lúc cho Mẫn chìm sâu vào giấc ngủ rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh chui ra, bước đến tủ quần áo chọn đại một chiếc áo sơ mi vừa dài vừa rộng mặc vào, mùi hương của nó phảng phất lên mũi làm cô nhớ đến ngày đầu tiên khoác lên người chiếc áo của anh, Thảo khẽ mỉm cười, cảm giác bây giờ thật dễ chịu, thật yên bình và ấm áp.

Thảo đến bên tủ lạnh ngó vào, may quá vẫn còn chút thịt bò nhưng mà chẳng có rau gì để xào

1645935437474.png

Loanh quanh một hồi vẫn không thấy, Thảo bước đến lục tìm thử trong các hộc tủ, chợt tay cô chạm vào một cuốn sổ rất dày, hình như là album ảnh, Thảo tò mò mở ra xem. Những bức ảnh của Mẫn lúc nhỏ thật đáng yêu làm sao, làm khóe môi cô không kìm được mà tủm tỉm cười, càng lật xem Thảo càng thấy hứng thú, cô đã rất muốn biết về anh nhiều hơn nữa nhưng lại không biết phải ngỏ lời như thế nào, mà cũng chưa có cơ hội nào để hỏi, bây giờ bắt gặp cuốn album này thật tốt, khi Mẫn dậy Thảo có thể nhắc về nó để hiểu về gia đình anh hơn.


Khi lật đến trang sau có những bức ảnh chụp

gia đình, Thảo đã hiểu vì sao anh lại có được vẻ đẹp trai đó rồi, khí chất của Mẫn bây giờ rất giống bố anh ngày xưa, còn mẹ thì có một nét đẹp dịu hiền mà vẫn rạng ngời tươi sáng, nhưng nhìn mẹ anh cô lại cảm thấy rất quen mắt, cứ giông giống một người nào đó mà chưa thể nhớ ra. Thảo tiếp tục lật đến những trang cuối, là khoảng thời gian anh học cấp 3, chỉ còn vài bức ảnh chụp cùng bạn bè, không còn thấy bức ảnh gia đình nào nữa, có lẽ do trưởng thành lên anh không còn thích chụp ảnh, Thảo có chút hụt hẫng, quay lại những trang đầu để xem thêm một lần nữa bỗng một bức ảnh rơi ra, Thảo cầm lên xem, bên trong chính là người phụ nữ ấy, người đã tặng cho Thảo chiếc vòng tay, người bạn của bố, như nhận ra điều gì đó Thảo lật nhanh đến trang có tấm ảnh gia đình, đúng là bà ấy rồi, tuy tuổi tác làm cho gương mặt trở nên già hơn nhưng các đường nét vẫn còn như xưa, thì ra bà ấy chính là mẹ của Mẫn sao. Cô quá ngạc nhiên mà đưa tay lên che chiếc miệng đang há hốc, bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Thảo, cô quay mặt lại nhìn về người đàn ông đang nằm trên giường tự hỏi "rốt cuộc đây là tình huống gì thế này?"


Điện thoại Mẫn bỗng đổ chuông cắt ngang dòng suy tư của Thảo, cô giật mình đóng cuốn album ảnh lại trả về chỗ cũ, bây giờ tâm trạng quá rối bời, cô cũng không còn nhớ đến việc cần tìm sạc pin nữa, Thảo đi đến bên chiếc điện thoại đang kêu liên hồi liếc qua màn hình hiện lên "Bố", Mẫn cũng bị tiếng chuông làm thức giấc, anh mắt nhắm mắt mở, thấy Thảo ngồi bên cạnh thì mỉm cười nắm bàn tay cô, tay kia với lấy điện thoại, cái tên hiện lên trên màn hình làm hàng lông mày Mẫn chau lại, có vẻ như anh không muốn nhận cuộc gọi này, Mẫn lưỡng lự 2 giây song vẫn ấn nghe, Thảo ngồi im lặng bên cạnh, chờ anh kết thúc cuộc gọi này để hỏi về người phụ nữ ấy.

"- Con đang ở đâu? Đến công ty ngay, mẫu dây chuyền cặp đôi còn chưa ra mắt mà đã xuất hiện trên trang web khác là sao? - Giọng nói đầy tức giận của bố anh vang trong điện thoại" .

Ngón tay cái đang vuốt ve bàn tay cô chợt dừng lại, vẻ mặt của Mẫn biến sắc, sau khi tắt điện thoại, anh vội đứng dậy, nhặt lấy quần áo mặc vào.Về khẩn trương của Mẫn dường như có

việc gì đó rất gấp, Thảo lên tiếng hỏi

- Có chuyện gì sao anh?

- Ừ công ty có chút chuyện, anh phải qua một chút, để anh bắt taxi cho em về nhé!

Thảo lo lắng đứng bật dậy - Có gì nghiêm trọng không anh?

Mẫn bước đến gần hôn lên trán cô - Không có gì đâu, anh sẽ xử lý nhanh thôi, anh xin lỗi không cùng em ăn tối được rồi.

Thảo lắc đầu - Không sao đâu, anh cứ đi đi, em tự gọi taxi về được mà.

Mẫn vẫn không được yên tâm lắm, muốn đưa Thảo lên taxi rồi mới đi nhưng Thảo cứ đẩy anh. ra ngoài, rõ ràng công việc của anh đang rất gấp mà vẫn còn quan tâm cho cô như vậy, Thảo nhất quyết không chịu, cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, bắt Mẫn phải nhanh chóng đi xử lí công việc của mình, anh đành đồng ý. Mỗn hôn lên trán cô một cái nữa rồi vội vàng ra khỏi cửa, vậy là Thảo vẫn chưa thể mở lời với anh.

Nhìn theo bóng lưng đang bước vào thang máy của anh, lòng Thảo nặng trĩu, cảm thấy thương anh rất nhiều, cuộc sống của anh luôn dồn dập như những cơn sóng, hết chuyện này lại đến chuyện khác, còn cô lại tĩnh lặng như một dòng sông, luôn xuôi theo dòng chảy của cuộc sống, sáng

đi làm kiếm tiền, tối về nhà nghỉ ngơi.
Có lẽ vì thế mà hai người cứ để lỡ những khoảnh khắc hiểu nhau hơn. Cô ước, giá mà mình có thể biết được những gì anh đã trải qua, những gì đang phải đối mặt, dù không thể giúp anh giải quyết những khó khăn nhưng cũng có thể ở bên cạnh cùng anh vượt qua nó. Thảo buồn bã thay quần áo rồi xuống đường bắt một chiếc taxi về nhà.

- Sao hôm nay mày về muộn thế: Điện thoại đầu tao gọi không được? - Nga vừa từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy vẻ thẫn thờ như thây ma của Thảo liền lo lắng hỏi

Thảo quăng túi xách lên bàn rồi nằm dài lên ghế - Điện thoại tạo hết pin rồi, nhà còn gì ăn. không tao đói quá!


- Còn cơm mà vào ăn đi, hay để tạo múc cho mày nhá!

- Thôi để đó đi tao tự múc.

- Hôm nay tăng ca hay sao mà trông mày mệt mỏi thế - Nga đang định vào phòng ngủ nhưng lại quay lại ngồi bên cạnh Thảo

- Ừ Hơi nhiều việc. - Thảo trả lời qua loa, cô không muốn Nga thêm lo lắng nên không nói ra chuyện ban sáng ở công ty.

- À tao nói mày nghe cái này, hôm nọ anh Tuấn Anh hỏi tao có muốn đến công ty anh làm không,


mày thấy sao? - Nga khá hào hứng muốn nghe lời khuyên từ Thảo.

Thảo ngồi bật dậy, có chút ngạc nhiên nhìn Nga - Thật à? Vậy thì tốt quá chứ sao nữa.

Nga xị mặt xuống - Nhưng mà mày biết tao không có am hiểu nhiều về công nghệ thông tin, tao chẳng tự tin chút nào!

Thảo gật gật - Cũng hơi khó chút, nhưng mà anh ấy ngỏ lời với mày tức là cảm thấy mày có thể làm tốt công việc này mới nói chứ, tự tin lên đi! - Cô vỗ vai Nga

- Mày cũng thấy vậy sao? - Nga làm ra bộ mặt tràn đầy hi vọng

Thảo nghiêm túc nhìn Nga, khẳng định - Đương nhiên rồi!

- Ừ vậy để tao nói lại với anh, thôi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, tao vào phòng đây!

Thảo gật đầu song lại nằm dài xuống ghế, cô mừng cho Nga vì có vẻ Tuấn Anh đã mở lòng với Nga nhiều hơn, chắc xúc tác của cô cũng có tác dụng rồi, Nga đến làm ở công ty anh, Thảo cũng an tâm hơn nhiều, chắc chắn cô ấy có thể phát huy được năng lực sáng tạo của mình, còn có thể ở bên giúp đỡ Tuấn Anh, như vậy mọi chuyện đều tốt.

Chỉ còn lo lắng không biết Mẫn thế nào, anh có thể giải quyết được vấn đề của mình hay không, Thảo lấy điện thoại ra soạn tin nhắn cho anh "Em về đến nhà rồi, công việc anh ổn chứ?", vài giây sau đã có hồi âm "Anh ổn, em nghỉ ngơi sớm đi nhé, yêu em", Thảo cũng muốn động viên anh nên nhắn lại "Anh cố lên, yêu anh".

Thảo không hề biết đằng sau gương mặt lúc nào cũng tỏ ra mình ổn của Mẫn, là anh đang phải đối mặt với những gì.

Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong, Thảo lên giường mở laptop để tìm hiểu thông tin về gia đình Mẫn, ngoài những thông tin về kinh doanh và thành tựu của công ty thì hầu như thông tin riêng về gia đình đều chỉ được nói qua loa, chợt nhớ đến bố mình, bà ấy là bạn của bố chắc bố cũng phải biết một chút thông tin chứ, Thảo vội cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bố thì tiếng chuông vang lên làm cô giật mình, là bố gọi đến, không biết hai bố con có thần giao cách cảm gì không mà lại trùng hợp thế, Thảo khẩn trương nhấc máy

- Dạ con nghe bố. - Con ăn cơm chưa? - Dạ con ăn lâu rồi, bố mẹ vẫn khỏe cả chứ?

- Ừ vẫn khỏe, con thì sao, dạo này công việc thế nào rồi?

- Công việc con cũng bình thường thôi ạ, cuối

năm hơi nhiều việc nên con cũng bận hơn. Bố tắt để con gọi facetime gặp mặt bố mẹ nhé.

- Thôi mẹ con mệt nên đi ngủ rồi, bố gọi hỏi thăm thế thôi, con nghỉ ngơi đi, bố tắt đây, Mai rồi gọi cho mẹ.

- À bố ơi...

- Ừm. Sao con?

- Cái cố hôm trước mình gặp ở trung tâm thương mại, cô tặng con cái vòng ấy... Cô ấy là bạn học của bố à?

Gương mặt của bố Thảo chợt nhăn lại, con gái lại nhắc đến người phụ nữ ấy làm lòng ông có chút lo lắng, không lẽ Thảo đã phát giác ra điều gì sao, ông luống cuống đi ra ngoài phòng khách, nhỏ giọng

- Sao Con lại hỏi về cô ấy?

Bố đột ngột hỏi lại làm Thảo chột dạ, bỗng nhiên bố lại nghiêm túc thế, giọng điệu nghe không được thoải mái nữa, đương nhiên không thể trả lời là con quen biết con trai cô ấy được, Thảo ấp úng, cười trừ

- Dạ thì tự nhiên con tò mò thôi, sao bố nghiêm túc thế, không phải có bí mật gì giấu con đấy chứ? - Thảo nửa đùa nửa thật
1645935453601.png

BỐ Thảo sau khi tắt điện thoại thì ngồi trầm ngâm trên ghế, ông đang suy nghĩ có nên nói tất cả sự thật cho Thảo nghe không, dù sao thì bây giờ cô cũng đã trưởng thành, liệu Thảo có thể cảm thông cho sự tốt bụng của ông không hay sẽ cảm thấy ông là một người bố tồi, dối trá. Bí mật là thứ làm người ta luôn sống trong lo SỢ, bởi khi nó được phát hiện ra rồi người ta sẽ phải đối mặt với hai điều, một là được tha thứ hai là bị ghét bỏ.


11

Đã hơn 12 giờ đêm, La Thái Mẫn vẫn đang phải miệt mài kiểm tra tài liệu tại văn phòng, rốt cuộc thì bản mẫu sản phẩm mới chưa được công bố, tại sao lại có thể rò rỉ ra bên ngoài một cách nhanh chóng đến vậy, đội ngũ công nghệ thông tin và thiết kế cũng được triệu tập để xử lý tình huống này, nếu không thể xử lý trước 9 giờ sáng mai e rằng sẽ có một cuộc họp Cổ đông được diễn ra, La Thái Mẫn sẽ bị khiển trách nặng nề. Thời gian ra mắt sản phẩm mới đã được định sẵn vào dịp tết nguyên đán, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, nếu không thể ra mắt sản phẩm này thì có thể danh tiếng công ty sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, các nhà đầu tư và đối tác sẽ rút vốn, còn nếu đổi sang một mẫu sản phẩm khác e là không còn thời gian, tất cả nhân viên đều đã mất hơn 3 tháng để hoàn thành kế hoạch ra mắt sản phẩm mở đầu năm mới này.

Đội ngũ IT (công nghệ thông tin) đang cố gắng hết sức để kiểm tra lỗ hổng an ninh của mạng lưới thông tin, rốt cuộc thì phần mền đã có xâm nhập hay trong nội bộ có kẻ đã bán đứng công ty,


việc bán đứng công ty là điều tối kị của một nhân viên văn phòng, bởi vì sau khi bị bại lộ, người đó sẽ bị liệt vào danh sách đen, sẽ không được bất kì công ty nào tuyển dụng nữa, vì vậy vẫn không nghĩ đến lại có người cả gan dám làm việc này. Sau hơn hai năm đảm nhiệm vị trí không để xảy ra một sai xót gì, cuối cùng thì điều anh lo sợ cũng đến, đây lại là sản phẩm tâm huyết của anh, Mẫn bây giờ đang phải đối mặt với nhiều rủi ro, tệ nhất có thể tuột mất vị trí tổng giám đốc này.

6 giờ sáng tiếng chuông báo thức làm Thảo tỉnh giấc, cô xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh, màn hình điện thoại cứ chớp sáng liên tục, nhìn con số báo tin nhắn trong nhóm chát cứ tăng lên làm Thảo nghi hoặc, cô vội mở ra xem rốt cuộc mọi người lại đang bàn tán về chuyện gì, rất nhiều tin nhắn tỏ vẻ lo lắng cho giám đốc, Thảo vẫn chưa hiểu chuyện gì, không thể kiên nhẫn kéo lại tin nhắn để đọc, Thảo liền gọi cho Mai.

- Mai đi công ty có chuyện gì thế?

- Thảo chưa biết gì hả, bản mẫu dây chuyền cặp đôi đã có bán trên trang Tomi rồi đó!

- Cái gì? Không phải sang tháng sẽ ra mắt sao!

- Ừ thì đấy, cả công ty đang rối lên kia kìa, không biết tổng giám đốc sẽ xử lý như thế nào đây, Thảo cố gắng động viên anh ấy nha.

Thảo bàng hoàng không nói nên lời, vì việc này mà tối qua La Thái Mẫn đã phải vội vàng tới công ty, vậy mà anh không nói cho cô biết, vẫn tỏ ra bình thản trước mặt cô như vậy. Đúng là có nói ra thì cô biết mình cũng không thể giúp được gì, nhưng chẳng lẽ anh không thể cho cô được chia sẻ cảm giác khó khăn mà anh đang phải gánh vác sao, Thảo vừa giận lại vừa lo lắng cho anh, cô mở điện thoại gọi nhưng Mẫn không nhấc máy, chắc giờ anh đang rất bận, cảm giác tuyệt vọng vô cùng vì bản thân mình thật vô dụng, lúc này không biết phải làm gì để giúp anh.

"Cóc... Cóc".

Nga đứng ngoài gõ vào cửa - Làm gì mà đực người ra thế? Không đi làm à? "

Nga lên tiếng là Thảo giật mình, nhìn lại đồng hồ thì đã gần trễ, trước mắt cô phải nhanh chóng đến công ty đã. Thảo bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, chợt thấy Nga hôm nay lại ăn mặc chỉn chu, trang điểm xinh xắn, cô đứng lại hỏi

- Hôm nay mày đi làm lại rồi à? - Ừ, tao có chút hồi hộp đây. - Tự tin lên, mày sẽ làm tốt mà.

Nga hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, mỉm cười vỗ vai Thảo -Vậy tao đi trước nhé, mày cũng chuẩn bị đi. 160

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK