Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Alo con nghe mẹ! - Tan làm chưa con? - Dạ rồi, con đang trên đường về đây.

- Sao nghe giọng ủ rũ thế, công việc vất vả lắm sao?


- Dạ cũng khá áp lực mẹ, nhưng mà con thích công việc này nên con sẽ cố gắng.

- Ừ vậy thì tốt, cuối tuần này bố con xuống đó, mẹ gửi cho con chút đồ ăn, nấu ăn đàng hoàng mà ăn, đừng có suốt ngày ăn cơm ngoài nữa, không tốt đâu.

- Dạ con biết rồi mà! Mẹ đừng lo nha, con lớn rồi mà!

Quê của Thảo ở Đắk Lắk, bố mẹ cô buôn bán vải tại chợ lớn thành phố, cứ hai, ba tháng bố cô lại xuống Sài Gòn để đặt hàng, cứ mỗi lần như vậy mẹ lại gửi cho cô rất nhiều đồ ăn, Thảo còn có một cậu em trai đang học lớp 12, em Thảo học rất giỏi, có niềm đam mê lớn với công nghệ robot


nên dự định năm sau sẽ thi vào đại học bách khoa Hà Nội.

Về đến cửa hàng tiện lợi gần nhà, Thảo ghé vào tìm mua vài thứ ăn vặt và lấy thêm vài lon bia, tâm trạng khá tồi tệ nên cô muốn uống một chút, không biết Nga đã về nhà chưa, nếu về nhà mới mình thì chán lắm, cô nhắn tin cho Nga.

"- Về chưa?

- Rồi nè, đang nấu cơm. - Ăn thêm gì không tao mua? - Không, về mau đi đường cẩn thận đó!"

- Em đi đường như vậy không sợ rơi xuống Cống sao? - giọng một người đàn ông vang lên. khiến Thảo giật mình, do mải nhìn vào điện thoại nhắn tin nên cô không chú ý, Tuấn Anh đang đứng trước cổng chung cư từ lúc nào, Thảo thầm nghĩ hôm nay là ngày gì mà chạm mặt phải nhiều người như vậy.

- Anh tìm em có việc gì à?

Tuấn Anh mỉm cười, xoè tay ra trước mặt Thảo - quà anh đâu?

Thảo lúng túng ậm ừ vì cô đã quên mất việc mua quà cho anh, cô không nghĩ anh lại quan trọng vụ quà cáp đến vậy, thấy biểu hiện của Thảo, Tuấn Anh bật cười, anh tiến lại gần xoa xoa đầu Thảo.

IT

- Vậy mời anh ăn một bữa cơm được chứ?

- Nhưng mà em hẹn ăn cơm với Nga ở nhà rồi, mai được không anh?

- Haizz...Bây giờ anh thật sự đói bụng, anh không thể lên đó sao? - Tuấn Anh đưa mắt nhìn vào toà nhà.

- Nhưng mà Nga... - Anh cũng muốn xin lỗi Nga.

- Thôi được rồi, vậy anh lên ăn cơm với tụi em luôn, nhưng mà không được chế đâu nhé. - Thảo đành phải gật đầu đồng ý, nếu không, không biết phải đứng đây đến bao giờ nữa.

Hai người cùng nhau bước vào sảnh, không hề hay biết màn gặp gỡ vừa rồi đã lọt vào cặp mắt đầy lửa giận của người đàn ông trong chiếc xe bên kia đường, tay anh nắm chặt vô lăng, trong lòng đang nóng như lửa đốt, cảm giác như ánh mắt muốn thiêu rụi toà nhà trước mặt, vốn Mẫn đã đi sau chiếc xe buýt của Thảo, chỉ muốn xem cô về nhà có an toàn không, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, anh nghĩ Thảo thực sự đã ở bên người đàn ông này sao, là anh nhìn nhầm cô? Những lời cô nói ban sáng là muốn chấm dứt quan hệ với anh để đến với người đàn ông này ư, Mẫn bật cười thống khổ, trái tim lại một lần nữa đau đớn, anh ngồi trầm tư một lúc lâu, sau khi lấy lại

được bình tĩnh mới nổ máy rời đi.

- Anh đợi ở đây, để em vào dọn dẹp một chút đã!

Thảo sau khi nhấn mật mã cửa nhà thì quay sang nói với Tuấn Anh, vì cô chưa thông báo trước với Nga nên cũng hơi ngại, phải vào xem xét tình hình trước đã. Nga đang nấu ăn, Thảo chạy vào bếp đẩy Nga ra ngoài - mày đi thay đồ đi, có khách đến.

Nga hốt
1644983097323.png

Tuấn Anh bước vào nhẹ nhàng tháo giày ở cửa, Thảo lấy cho anh đôi dép mang vào, Tuấn Anh khẽ mỉm cười, có phải những hành động này làm anh liên tưởng đến điều gì đó.

- Có gì hay mà cười chứ?

- Không có gì, nhà của bọn em cũng gọn gàng đấy!


- Đương nhiên! Anh vào ghế ngồi đi - Thảo chỉ về phía ghế sofa.

Tuấn Anh bước đến ngồi xuống ghế, Thảo đi vào bếp rót cho anh ly nước, Nga sau khi thay đồ xong bước ra, bắt gặp bóng lưng của một người đàn ông ngay phòng khách, cô liếc mắt vào trong tìm hình bóng của Thảo, sau khi Thảo cầm ly nước bước ra mới vẫy vẫy tay, Nga thấy thế liền tiến lại gần muốn nhìn xem người đàn ông này là ai, chạm phải ánh mắt của Tuấn Anh, Nga hơi ngại ngùng, song cũng lên tiếng.

- Anh đến chơi ạ? Tuấn Anh đứng dậy, mỉm cười ôn hoà đáp.

- Ừm, anh mạo phạm đến đây xin một bữa Cơm được chứ?

Nga liếc mắt qua Thảo, cả hai chỉ biết cười trừ - Ừm... dạ, được chứ ạ, anh ngồi đi để em đi dọn cơm!


Nga chạy vội vào nhà bếp, Thảo cũng bước theo sau, hai người ở trong bếp lúc này mới thủ thi.

- Sao anh ấy đến mày không báo trước với tao? - Nga trách

- Thì tao mới gặp anh ấy dưới sảnh mà có hẹn trước đầu.

- Hic... Nay tao nấu mấy món đơn giản không ngại ghế.

- Thôi không sao đâu! Tao nói trước rồi, mà anh cứ muốn lên, nói là muốn xin lỗi mày đó!

- Ừ thôi kệ đi!

Khoảng 10 phút sau thì mâm cơm đã được dọn lên chỉ đơn giản vài ba món thịt kho, cà pháo, canh cải. Tuấn Anh hào hứng ngồi vào bàn ăn.

- Chà ngon quá, lâu lắm rồi anh mới được ăn Cơm nhà.

Ánh mắt của Nga có vẻ xót xa - Công việc của anh bận lắm sao?

- Cũng khá bận, với lại vì sống một mình nên anh toàn ăn ngoài cho nhanh!

- Dù sống một mình anh cũng nên quan tâm sức khoẻ mình chứ - Nga đáp.

Thảo nghe màn đối thoại của hai người thì mỉm cười, có vẻ Nga đã không còn giận Tuấn Anh nữa, cô tự mình gắp lấy đồ ăn và lặng lẽ ăn.

- À quên mất, nãy em có mua ít bia, anh muốn uống chút chứ? - Thảo buồng đũa đứng dậy đi về phía nhà bếp lấy ra vài lon bia.

- Được thôi! - Tuấn Anh cười đáp

- Không được tí anh còn phải lái xe mà! - Nga liếc mắt về phía Thảo

- Uống một lon chắc không sao đâu - Tuấn Anh cầm lấy lon bia, khu cái tách, anh đưa ra trước mặt Nga

- Anh muốn xin lỗi em những chuyện vừa qua, thật ra anh cũng không muốn giấu em nhưng anh không biết phải nó thế nào vì sợ em sẽ hiểu nhầm.

- Thôi được rồi, một lon thôi nhé - Nga cầm lấy lon bia.

Tuấn Anh mỉm cười, cầm lấy một lon nữa khui xong định đưa Thảo thì thấy cô đã tự khui xong rồi, anh chỉ biết cười trừ, Thảo đứng lên đưa lon bia ra nói.

- Nào, mừng chúng ta đã hóa giải hiểu lầm, sau này có gì nhờ anh giúp đỡ thêm!

- Con quỷ này - Nga ngại ngùng đánh vào tay Thảo.

Ba người vừa ăn vừa tán gẫu vài chuyện về công việc, một lúc sau Thảo đã ăn xong, vì muốn tránh mặt cho Tuấn Anh có thời gian nói chuyện với Nga nên cô giành đi rửa chén.

- Mày ngồi đây gọt hoa quả đi để tạo rửa chén. - Để tạo giúp mày - Nga toan đứng dậy.

- Thôi mày nấu rồi mà cứ để tạo rửa, mày gọt táo cho anh ăn đi.

1644983144930.png

Nga nhìn hai người thân thiết như vậy có chút tủi lòng, dù biết Tuấn Anh chỉ xem mình như một cô em gái nhưng trái tim vẫn cứ ngu ngốc mà quan tâm anh như vậy, thấy Tuấn Anh bước ra Nga lấy lại nụ cười trên môi nói.

- Anh ra đây ăn táo này, cứ kệ nó, bọn em phân chia việc cả rồi, anh mà giành của nó là thiệt cho em đó. - Nga giả vờ tỏ ra hờn dỗi

Tuấn Anh cầm lấy chiếc nĩa từ Nga - Em không giận anh nữa chứ?


- Có gì đâu mà giận, do em tự luyến thôi, anh không cần bận tâm đầu.

Nga quả thật là một cô gái mạnh mẽ, dù tình

cảm anh dành cho Nga không phải là tình yêu nhưng cá tính của Nga, với anh cũng để lại ấn tượng không nhỏ.

- Anh vẫn có thể làm bạn với em chứ? - Đương nhiên rồi! - Nga cười đáp

Thảo rửa chén bên trong, nghe được tiếng hai người nói chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như bớt đi được một gánh nặng, giờ nghĩ đến việc gặp phải La Thái Mẫn ban sáng tâm trạng lại trở nên rối bời, Thảo tức giận chà mạnh vào chiếc đĩa "cái con người kì lạ, đã đá đít mình thì không nên xuất hiện trước mắt mình nữa chứ, đáng ghét, đáng ghét".


- Em đang nói anh sao? - Tuấn Anh dựa vào tường, chau mày nhìn Thảo.

- À không phải, em nói linh tinh thôi, không liên quan đến anh, sao anh lại ra đây.

- Anh ra chào em để về chứ sao!

- Anh về sớm thế, ngồi chơi chút nữa - Thảo đã úp chén xong, cô lau tay rồi tháo tạp dề.

- Giờ anh phải quay lại công ty có việc... Ừm... Lúc khác. Anh còn có thể đến chơi chứ.

- À... được... rảnh anh cứ đến chơi! - Thảo cảm thấy hơi kì quặc nhưng trong lúc này không biết phải trả lời thế nào. Tuấn Anh khẽ mỉm cười

rồi quay đi, cô cũng dạo bước theo anh ra cửa.

- Anh về cẩn thận nhé! - Nga vẫy vẫy tay..

Sau khi Tuấn Anh ra khỏi cửa, Thảo và Nga ngồi xuống ghế sofa, Thảo quay sang nhìn Nga rồi hỏi.

- Mày thật sự không sao chứ?

- Tạo thì có làm sao được - Nga cười - mày không phải lo cho tao, nếu mày và anh ấy còn tình cảm thì cứ tiến tới.

- Tao giờ chỉ xem anh ấy như một người bạn thôi, chuyện tình cảm làm tao mệt mỏi quá rồi! - Thảo ủ rũ đáp.

Nga quàng tay qua ôm vai Thảo, cả hai im lặng không nói gì, mỗi người đều có nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ là không muốn nói ra vì sợ làm người khác thêm lo lắng.

Sáng hôm sau đến công ty, Thảo vừa ngồi vào bàn làm việc thì Mai đã về đến.

- Thảo, trưa nay rảnh không? - Ừm cũng không có lịch gì, sao thế?

- Trưa nay giúp mình một việc được chứ, mình mời Thảo ăn trưa luôn - Mai nháy mắt

- Sao, việc gì nè, miễn không phải việc xấu là được! - Thảo cũng trêu chọc đáp

- Hừm! Sao mà mình lại bảo Thảo làm việc xấu được, trưa nay giúp mình đi chọn quà nhé, tối nay sinh nhật của crush (người Mai thích) mà Mai chưa biết nên chọn gì, hic

- Ôi vụ quà cáp này Thảo cũng không rành lắm ấy.

- Kệ không sao, hai người vẫn tốt hơn một người mà!

- Ừm vậy cũng được, vậy lo làm cho nhanh rồi đi nha.

- Cám ơn Thảo - Mai vui mừng ôm chầm lấy vai Thảo
1644983157793.png

- Ừ nhỉ, tặng cà vạt, lúc anh ấy đeo có thể sẽ nhớ đến mình, hihi, đi mình qua bên đó xem thử.

Mai kéo Thảo đến cửa hàng cà vạt gần đó, nhìn bên trong được trưng bày đủ loại mẫu mã màu sắc, Mai hào hứng ngó nghiêng xung quanh. Chợt có một người phụ nữ tới đứng cạnh hai người, chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh nói "em lấy cho chị xem cái này", Mai tò mò nhìn qua thì thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, trang phục và cử chỉ đều rất sang trọng, cô gái cũng nhìn lại Mai,


mỉm cười một cái, Mai cũng cười đáp lại, cô bối rối quay qua huých vào tay Thảo.

- Hình như là ngôi sao đấy!

Thảo cũng có chút tò mò nên ngó qua xem thử, quả thật vẻ đẹp hoàn mỹ này chắc là một người trong giới nghệ thuật, cô chỉ kéo nhẹ tay

A


Mai qua một bên.

- Lo chọn quà của Mai đi nè, mình thấy cái này được đó, Mai thấy sao - Thảo chỉ vào chiếc cà vạt màu xanh đen caro, Mai cũng gật gù bảo nhân viên đem ra cho mình xem thử. Mai rất ưng ý chiếc cà vật này, liền bảo cô nhân viên tính tiền, nhìn qua bên người phụ nữ kia thì thấy trước mặt được bày bốn đến năm chiếc, toàn là hàng cao cấp giá trên chục triệu, mà cô ta vẫn chưa biết chọn cái nào. Mai quay qua nói nhỏ vào tai Thảo.

- Thảo qua giúp chút đi!

- Thôi mình biết gì đâu mà giúp, Mai tính tiền nhanh rồi mình về đi. Hai người sau khi tính tiền, toan quay đi thì người phụ nữ đó chợt gọi Thảo lại.

- Em gì ơi, có thể giúp chị chút được không, đây là lần đầu gặp mặt nên chị không biết chọn cái nào, thấy em chọn cho bạn rất đẹp, có thể giúp chị chọn một chiếc chứ? - người phụ nữ nhìn Thảo tươi cười rất dịu dàng.

Thảo còn lúng túng vì mình cũng có biết gì đâu chỉ chọn đại thôi mà, tính từ chối thì Mai đã kéo tay Thảo tới gần mấy chiếc cà vạt.

- Người ấy khoảng bao nhiêu tuổi ạ? - Mai lên tiếng hỏi

- Cũng tầm 30!

Thảo đành chọn đại một chiếc màu xám sọc đen trắng, người mà người phụ nữ này tặng chắc chắn cũng là người có đẳng cấp không kém nên phải chọn chiếc nổi bật một chút.

- Em thấy chiếc này được, màu sắc này dễ phối đồ, vừa tao nhã, vừa nổi bật, đeo lên chắc chắn sẽ rất thu hút, chị xem có được không?

- Ừm chị cũng đang phân vân hai chiếc này, cám ơn em nhé! - cô ấy lại nở ra một nụ cười tỏa nắng, nếu là con trai có lẻ Thảo sẽ bị nụ cười này mê hoặc mất.

- Dạ không có gì! Thôi bọn em về trước nhé! Lúc đi ra sảnh Mai vẫn nghi hoặc nói.

- Mình thấy cô gái lúc nãy quen lắm mà không nhớ là đã gặP Ở đâu.

- Nếu là nghệ sĩ, có thể đã gặp qua chương trình nào đấy mà mình không để ý.

- Ừm có thể thế!

Hai người đi qua một nhà sách nhỏ, Thảo chợt nhớ đến hôm trước sinh nhật Tuấn Anh mình vẫn chưa tặng quà cho anh ấy, cô bèn rủ Mai vào trong tìm xem có gì hay hay để tặng không, mất công anh lại xuất hiện đòi quà lần nữa. Thảo không biết nên chọn món quà nào phù hợp để tặng với tư cách một bạn, cô thường tặng Phúc áo sơ mi hoặc giày thể thao nhưng tặng nó cho Tuấn Anh lại sợ không

hợp tình lắm, chợt đi đến gần tủ bút, Thảo nghĩ chắc tặng bút có vẻ ổn, cô thường thấy các giám đốc thường mang theo một chiếc bút bên mình, Thảo xem xét một hồi sau cũng chọn mua được một chiếc bút kí khá ưng mắt.

1644983170418.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK