Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu cảm của Thảo trở nên cứng đơ, người trước mắt vừa thực lại vừa như mơ, cô không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh sớm như vậy, còn trong một tình huống bất ngờ như này, sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, cùng với Nga?

Những kí ức khi xưa chợt hiện về, người đàn ông đang đứng trước mặt Thảo bây giờ là người đã từng cùng cô trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất lúc còn là sinh viên, Lê Tuấn Anh, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh lại chọn sang nước ngoài để phát triển sự nghiệp. Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô trong tình huống như thế này?

Giọng Nga cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thảo, chắc hẳn Nga cũng đang rất ngạc nhiên về câu nói của Tuấn Anh


- Hai người biết nhau hả?

Vì Nga học Đại học ngoài Hà Nội, lúc còn là sinh viên Thảo cũng không cho mọi người biết về việc mình có người yêu, nên có lẽ ngoài Thảo, không ai hay biết về mối quan hệ này.

Thảo đang lúng túng không biết phải giải thích

như thế nào, anh khẽ mỉm cười lên tiếng.

- Ừ bọn anh đã từng rất thân đấy, phải không Thảo?


Anh vẫn nhìn Thảo và mỉm cười, mang theo ánh mắt ấm áp đến lạ. Thảo chỉ biết ấp úng trả lời "À...ừm", cô nhìn sang Nga chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thời gian trôi qua, tình cảm khi xưa cũng đã phai mờ nhưng việc gặp lại người yêu cũ vẫn khiến người ta có chút gì đó bứt rứt trong lòng. Không phải Thảo không muốn gặp anh, chỉ là không biết sẽ phải dùng cảm xúc gì để đối mặt. Thảo đành tìm đường rút lui khỏi tình huống khó xử này

- Hai người nói chuyện đi nha, gió lạnh quá tao về trước đây - Thảo nhìn Nga nói rồi khẽ gật đầu chào, sau quay đi bước vội vào toà nhà.

- Ở này... Con này hôm nay sao thế nhỉ?

Nga lẩm bẩm trong miệng, nhìn theo bóng lưng Thảo, thắc mắc không biết Thảo có chuyện gì buồn mà thái độ lại vậy, khá tò mò về mối quan hệ của hai người, Nga dò hỏi Tuấn anh

- Bất ngờ thật đấy, anh với Thảo quen nhau ạ?

Anh nhìn theo bóng Thảo đang bước vào nhà, chỉ cười nhẹ một cái rồi nói.

- Cũng từng quen, nhưng giờ chắc cô ấy ghét anh rồi! Thôi em lên nhà đi kẻo lạnh, anh về đây.

TER

Tuấn Anh lên xe và dời đi, Nga vẫn còn khá luyến tiếc, đứng nhìn theo chiếc xe của anh, đến khi khuất bóng mới xoay người rời đi, bước những bước chân vội vàng, lúc này cô chỉ muốn nhanh nhanh lên tới nhà để hỏi Thảo về mối quan hệ của hai người.

Khi Nga vào nhà, Thảo đã lên giường trùm chăn ngủ, Nga kéo mạnh chiếc chăn ra, lỗi người Thảo ngồi dậy và bắt đầu tra hỏi dồn dập.

- Mày quen anh Tuấn Anh lâu chưa? Anh còn bảo từng rất thân là sao? Không phải là mối quan hệ yêu đương gì đó chứ?

Thảo cảm thấy khá mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền không muốn mở ra, ngày xưa cô đã giấu kín mối quan hệ ấy như thế, giờ nói ra cũng chẳng để làm gì, Thảo chỉ đáp hờ hững

- Thì hồi xưa cũng có quen biết, nhưng lâu rồi không gặp lại.

- Như vậy là sao? Giữa hai người có chuyện gì hå?

Thảo thực sự bối rối, không biết phải giải thích như thế nào, vì không muốn Nga suy nghĩ lung tung, Thảo tiếp tục tỏ ra thờ ơ

- Thì ngày xưa cũng có quen biết một chút.

- À... Mà hình như mày ghét anh ấy à? - Nga tỎ ra vô cùng tò mò, hai mắt mở to nhìn Thảo.

Thảo mở mắt, cau hai mày lại - Anh ta nói vậy à? - cô thầm nghĩ mình có từng nói ghét anh ta sao, sao Nga lại hỏi như vậy, hay ta anh ta ghét mình nhỉ.

- Ừm - Nga khẽ gật gật đầu - Tao cứ tưởng anh ta ghét tao. -Vậy là hai người có hiểu lầm gì à? - Cũng không chắc nữa!

Thảo bật dậy bắt đầu truy hỏi lại Nga, cô cũng rất hiếu kì về mối quan hệ của anh với Nga

- Sao mày lại quen được anh ta? - Thảo nghi hoặc hỏi

1644647780916.png

Thảo biết với tiềm lực gia đình và năng lực

của anh thì việc thành lập một công ty như vậy không có gì khó, chỉ là cô không ngờ anh lại quay trở về nước để tiếp tục sự nghiệp.


- Thôi tao đi tắm đã, mày nghỉ đi. .

Sau khi hiểu rõ tình hình giữa ba người, Nga cũng hài lòng rời đi, còn Thảo nằm xuống giường mà không thể ngừng suy nghĩ, nhớ lại quãng thời gian cô và anh ở bên nhau, đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ tất cả chỉ là quá khứ, bây giờ anh là người mà Nga đang theo đuổi, cô không thể vì mình mà khiến Nga buồn được. Thảo quyết định sẽ tìm gặp anh để thương lượng, muốn anh giấu kín chuyện khi xưa của hai người.

[Sáng hôm sau]

Thứ 7, công ty của Thảo chỉ phải làm việc buổi sáng, Thảo chọn một trang phục thoải mái chỉ có áo sơ mi đơn giản và quần jean, cuối buổi Thảo quyết định sẽ ghé qua TaTech để gặp Tuấn Anh.


La Thải Mẫn đi công tác vẫn chưa về, không biết anh có về kịp buổi lễ ra mắt vào thứ hai hay không, nhưng Thảo quyết định sẽ chuyên tâm vào công việc, sẽ bỏ người đàn ông này ra khỏi đầu.

Vì công ty TaTech khá gần với công ty cô, chỉ khoảng 5km. Thảo bắt taxi tới đó, tới nơi cô vẫn cảm thấy có chút bất tiện, cứ chần chừ đứng ngoài cổng, muốn vào lại thôi, có lẽ Thảo vẫn chưa

có đủ cảm đảm để đối diện với anh ấy, cô quay ra trạm xe buýt gần đó để bắt xe về nhà. Thảo ngồi trên ghế chờ, cúi mặt xuống đất, hai chân đá đi đá lại trong không trung, tâm tư rối bời.

- Thói quen của em vẫn như xưa nhỉ!

Một âm thanh vang vào tai khiến Thảo bừng tỉnh, Tuấn Anh từ xa bước đến, ngồi xuống cạnh Thảo. Cô khá bất ngờ và ngại ngùng, chỉ nhìn về xa xăm đáp

- Sao anh lại ở đây?

- Anh đang trên đường về nhà thì bắt gặp một cô gái xinh đẹp ngồi đây một mình, nên muốn ghé vào làm quen. - Tuấn Anh nhìn Thảo, mỉm cười trêu chọc.

- Anh đừng đùa nữa.

- Vậy tại sao em lại xuất hiện ở gần công ty anh?

- Thì... Em có việc đi ngang qua đây.

Tuấn Anh chỉ khẽ cười, anh đưa mắt nhìn dòng xe qua lại, mùi hương này, thật quen thuộc, cảm giác trong anh vẫn như xưa. Mỗi khi ngồi cạnh nhau, hương thơm phảng phất quanh người Thảo như minh chứng cho việc cô đang thuộc về anh. Tuy giờ đây Thảo không còn là cô gái của anh năm đó nữa, nhưng khi ngửi thấy mùi hương này, cái cảm giác thân quen ấy khiến trái tim anh không ngừng thổn thức. Tuấn Anh nhìn Thảo một cách ấm áp, cất giọng

- Lên xe đi, anh đưa em về.

- Không cần đầu, em bắt một chuyến xe là về tới nhà rồi.

Thấy được sự lúng túng trong mắt Thảo, anh bật cười, bước về phía xe mở cửa rồi nói

- Chả lẽ là bạn bè thì không thể cho em quá giang một chút được sao.

Hai từ bạn bè của anh cất ra như rạch rõ mối quan hệ của hai người, Tuấn Anh muốn Thảo cảm thấy thoải mái hơn. Thảo chợt nhớ đến lý do mình đến đây, có vẻ trên đường về nói chuyện một chút về việc này cũng tốt. Thảo lặng lẽ bước lên xe. Tuấn Anh nhìn Thảo ngồi bên cạnh thắt dây an toàn, khóe miệng anh lại bất giác cong lên, chắc hẳn các dây thần kinh cảm xúc trong anh đang rất hưng phấn.

1644647791530.png


- À không, tại em cảm thấy hai người khá hợp nhau, mà em có thể nhờ anh chuyện này được không?

Tuấn Anh nhìn Thảo một cách khó hiểu, anh gật nhẹ đầu. - Em nói đi.

- Anh có thể không nói chuyện mình từng quen nhau với Nga được không?


- Tại sao? - Tuấn Anh chỉ nhìn về phía trước, giọng nói lạnh băng.

- Thì anh biết Nga mến anh mà, với cả nó là bạn thân nhất của em, nên em không muốn nó suy nghĩ nhiều.

Tuấn Anh im lặng không nói gì, một lúc sau anh lên tiếng.

- Em biết lý do anh quen biết Nga không? - Nga kể với em rồi, vụ trà sữa. - Không phải!!! Thảo nghi hoặc nhìn qua anh. -Vậy???

Tuấn Anh im lặng một lúc, có lẽ anh đang sắp xếp lại cảm xúc của bản thân, vài giây sau anh mới trả lời


- Vì lúc đấy. anh đã thấy trên người cô ấy có một mùi hương quen thuộc. Là mùi hương của em!

Thảo sững sờ trước lời Tuấn Anh vừa nói, cô

không hiểu ý của anh là gì.

- Ý anh là sao?

Tuấn Anh nhìn Thảo một cách nghiêm túc, nhớ lại thời gian trước khi anh đi, vẫn không kìm được tức giận mà chất vấn

- Tại sao lúc đó em không đến tiễn anh? Cũng không trả lời tin nhắn?

Thảo nhớ lại lúc Tuấn Anh ra sân bay, anh đã gọi cho Thảo hơn 10 cuộc gọi nhỡ, và một tin nhắn với nội dung là "Em chờ anh nhé".Thảo biết, lúc đó cô không nghe máy vì không muốn làm cản trở tương lai của anh, Tuấn Anh là một người tài giỏi, tương lai của anh là con đường anh phải nỗ lực chiến đấu không ngừng, còn cô chỉ là một con người nhỏ bé đi ngang qua cuộc đời anh trong một khoảng thời gian ngắn đó. Thảo không hối hận. cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ, cô lảng tránh.

- Em nghĩ ta không nên nói về chuyện đó nữa, nó đã qua lâu rồi! Thôi cũng gần tới nhà em rồi anh cho em xuống đây đi.

Tuấn Anh mất kiên nhẫn, giọng nói của anh trở nên giận dữ.Anh phanh xe dừng lại bên đường.

- Em thật sự không hiểu ý anh? Tại sao em không hỏi anh lý do anh quay về?

- Em xin anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, tất cả đã qua rồi thì hãy để nó trở thành quá khứ êm đềm đi, cám ơn anh đã cho em đi nhờ xe.

Thảo nói rồi vội mở cửa bước xuống, Tuấn Anh ngồi trong xe khẽ thở dài, nhìn theo bóng lưng của Thảo, thời gian qua anh chưa từng quên cô, mỗi một kỉ niệm, mỗi một chi tiết liên quan đến cô anh đều ghi nhớ, giờ đây anh quay trở về vì anh không muốn bỏ lỡ người mình thương thêm một lần nữa.Vậy mà Thảo lại dễ dàng quên anh đến vậy, từng lời nói chối bỏ quá khứ như từng vết dao cứa vào tim, anh vẫn chưa tin được Thảo lại có thể tuyệt tình đến vậy, anh phải làm gì để bước vào trái tim cô một lần nữa đây.Người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK