Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có vẻ như Mẫn đã giận, Thảo biết những gì anh nói chỉ vì thương mình, nhưng anh không hiểu được sự khác biệt to lớn giữa cô và anh Thảo nắm lấy tay anh, nhẹ giọng

- Em biết là anh thương em, em rất cảm ơn vì điều đó nhưng cuộc sống của em không giống anh, nếu em đột nhiên trở nên khác lạ, mọi người sẽ không ngừng bàn tán, em chỉ cần một tình yêu đơn giản, mong anh hãy hiểu cho em!


Mẫn lắc đầu - Là anh không hiểu được hay do em hèn nhát, không dám đối diện với tình yêu này?

- Không phải em hèn nhát mà anh phải hiểu bản chất của xã hội là như vậy.

- Em sống cho mình hay cho xã hội này?

Thảo xị mặt im lặng nhìn ra hướng khác, cô không muốn tranh cãi với anh, điều cô cho là đúng thì lại không đúng với anh, giờ cả hai đều đang dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên đối phương, không thể đặt bản thân mình vào vị trí đối phương mà cảm nhận được, nói thêm nữa anh cũng không chịu hiểu.


Mẫn nhìn Thảo lặng im thì thất vọng đứng dậy - Chắc do em chưa đủ yêu anh, nên em mới không đủ can đảm đối diện với thế giới này - Nói rồi lặng lẽ quay lưng bước ra khỏi phòng.

Thảo vừa giận vừa buồn nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của anh, sao anh có thể nói như vậy, tình cảm của cô anh còn chưa hiểu hay sao. Cảm giác tủi thân ùa đến khiến đôi mắt rưng rưng, lần đầu tiên cãi vã chỉ vì nói lên chính kiến của bản thân mình. Thảo mệt mỏi nằm xuống giường, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của anh, có đúng là do cô hèn nhát không, cô không thể chỉ sống vì bản thân mình, bỏ ngoài tai những lời dị nghị của xã hội sao. Hay là vì Thảo vẫn chưa đủ tin vào tình yêu này thật sự sẽ đi đến tương lai.

Nga trở nhà thấy không gian yên tĩnh, ngoài

cửa không còn đôi giày của Mẫn, chắc chắn anh đã về rồi mới tò mò đi đến phòng của Thảo.

- Hủ, ngủ rồi à?

Thảo nằm quay lưng với cửa nghe tiếng Nga thì lau sạch khoé mắt, ngồi dậy nhìn Nga với bộ mặt thảm thương, Nga thấy vậy liền hoảng hốt bước đến ngồi xuống bên cạnh.

- Sao thế? Có chuyện gì?

- Anh ấy muốn mua xe cho tao, nhưng tao không đồng ý thế là cãi nhau.

Nga nghe xong liền đánh vào vai cô một cái, trách móc - Con hâm này, tưởng chuyện gì. Thế sao mày lại không đồng ý?

- Thì bây giờ nếu người yêu mày muốn mua xe cho mày, chiếc xe cả mấy trăm triệu mày có đồng ý không?

- Thì phải xem kinh tế anh ấy như thế nào, nếu như giống La Thái Mẫn thì đồng ý ngay chứ sao!

Thảo nguýt Nga - Tao không đùa!

Nga nghiêm túc xoay người Thảo lại, đối mặt, hai tay đặt lên vai Thảo - Tao nói thật với mày, sao mày cứ phải quan trọng chuyện tiền bạc làm gì. Giả sử bây giờ anh Mẫn không có xe đi, ngày nào cũng vất vả đi xe buýt hết mấy tiếng đồng hồ cả đi cả về thì mày có xót không?

Thảo gật gật đầu - Thì xót nhưng mà nhiều người vẫn như thế còn gì, luôn phải trải qua rất vả để có tương lai tốt hơn!

Nga bực mình buông hai tay xuống - Mày chả hiểu gì cả! Tao nói mấy đứa cứ suốt ngày thánh thiện, em không cần gì ngoài tình yêu của anh như mày là mấy đứa ngu nhất trên đời! Mày xem những đứa biết đòi hỏi người yêu xem, được cưng chiều, lúc nào cũng hạnh phúc!

Thảo ngạc nhiên vì suy nghĩ phóng thoáng đấy của Nga, cô chau mày đáp

- Thế mày không nghĩ người ta sẽ đánh giá tao yêu anh ấy chỉ vì vật chất chất thôi sao?

- Thế tao hỏi mày, nếu người ta bảo mày không xứng được ở bên anh thì mày sẽ rời đi đúng không?

Thảo lắc đầu - Đương nhiên là không rồi!

- Vậy sao còn lo lắng đến mấy lời ghen ghét đố kị đó làm gì, mày phải tự hào vì có một anh người yêu tài giỏi mà giàu có, có thể cho mày thứ mày muốn mới đúng!
Nghe Nga nói cũng có lý, trước giờ chỉ vì cô lo sợ ánh mắt của mọi người mà không chịu công khai mối quan hệ của mình, cô luôn tự ti về bản thân, không có cùng đẳng cấp với anh, không đủ dũng khí để đứng cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn

bao dung và nhẹ nhàng với cô như vậy. Có lẽ suy nghĩ của cô sai thật rồi, đúng như anh nói là do cô hèn nhát. Tự nhiên nước mắt kìm nén nãy giờ lại tuôn ra, cô mếu máo gào khóc như một đứa trẻ, chuyện tình cảm sao mà lắm lúc khiến con người ta mệt mỏi quá.


Nga ôm Thảo vào lòng vỖ vào lưng an ủi - Thôi không sao đâu, để cả hai cùng bình tĩnh suy nghĩ lại, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thảo nằm trên giường cứ suy nghĩ mãi, vừa giận vừa thương anh, thêm cả tự trách bản thân mình, chắc anh cũng cảm thấy mệt mỏi vì cô lắm, cô cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho anh lại thôi, SỢ anh vẫn còn giận, cuối cùng vẫn ôm điện thoại ngủ quên đến sáng.

Khi đang thực hiện các công việc thường ngày để chuẩn bị đi làm thì ở công ty đã truyền tay nhau một bức hình mà cô không hề hay biết, vì Thảo đã tắt thông báo của nhóm chát, cô rất ít khi tham gia tán gẫu cùng mọi người.

Hôm nay Thảo đến công ty sớm hơn mọi ngày nhưng bên trong cũng đã khá đông đủ rồi, cô bình thản bước vào nở nụ cười tươi chào mọi người, không khí đang sôi nổi chợt trở nên tĩnh lặng, một vài người chỉ mỉm cười với cô rồi quay trở về chỗ làm, khi cô đi qua vẫn nghe những tiếng xì xầm gì đó, mà vẫn chưa hề nhận ra mình chính là chủ nhân của câu chuyện này.


Thảo ngồi vào chỗ của mình, Mai mới quay lại hỏi thăm - Thảo có ổn không?

Cô khẽ nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu ý của

Mai, Mai liền ngạc nhiên mở to hai mắt, vội chạy xuống chỗ Thảo - Đừng nói là cậu vẫn chưa biết nhé?

Mai lấy điện thoại mình ra, mở lại bức hình mà một người vô danh nào đó đã gửi trong nhóm, bức hình chụp lại khoảng khắc mà vẫn ở hôn cô Ở quán bar, mặt mày Thảo tối sầm lại, chân tay bủn rủn, cô biết có ngày tất cả mọi người cũng sẽ biết mối quan hệ này nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy, giờ cô phải làm sao đây.

Mai thấy sắc mặt Thảo không được tốt, chắc Thảo cũng vừa mới biết tin này liền VỖ VỖ vai an ủi

- Không sao chứ?

Thảo cố gắng gượng cười đáp - 1 mình không sao đâu, Mai về làm việc đi, mình phải vào nhà vệ sinh chút.

Thảo cầm theo điện thoại, cô trốn trong nhà vệ sinh mở đoạn chát nhóm ra xem, tò mò không biết mọi người đã nói gì về mình, sau bức hình chỉ có vài tin nhắn đáp trả hỏi rằng người vô danh ấy là ai, còn lại đều tỏ vẻ ngạc nhiên "không ngờ đó nha Thảo", "Ôi có phải bé Thảo phòng Marketing không", "nhỏ Thảo giỏi quá, mê hoặc được cả giám đốc". Mọi người đều dùng những lời lẽ khách sáo nhưng ẩn ý lại tỏ ra rất châm biếm.

Thảo vừa bối rối vừa lo sợ, cô chưa biết sẽ

phải đối mặt với mọi người như thế nào, bỗng có tiếng bàn tán bên ngoài vọng vào.

- Chị ơi em bất ngờ quá, từ hôm tổng giám đốc kéo nó đi ở bữa tiệc, mọi người đều nói họ có gì mờ ám rồi mà em không tin, không ngờ lại là sự thật

- Ừ, em nhớ lúc ăn cơm, mình thấy mấy vết bầm sau cổ con bé đó, chị bảo vết hôn mà em không tin.

- Thì em thấy nó kiểu hiền lành, cử chỉ hành động rất khéo léo, còn biết tạo khoảng cách với bọn đàn ông, không ngờ lại vì đã có người cao hơn phía sau rồi.

- Thế mới được nhận dự án liên tục vậy chứ.

- Ôi dào vậy em sai rồi, tưởng ngây thơ trong sáng gì, cũng chỉ là mấy đứa hám tiền hám của. Biết giám đốc chuẩn bị kết hôn rồi vẫn đâm đầu vào.

Thảo không thể tiếp tục nghe được nữa, dù đã lường trước được việc mọi người sẽ không bao giờ nhìn nhận mối quan hệ này theo chiều hướng tích cực nhưng nghe họ đặt điều như vậy làm cô không thể chấp nhận được. Thảo nhận ra đây là giọng nói của hai nhân viên ở phòng kinh doanh,
1645850574909.png

Là giọng nói của trưởng phòng Hà, không ngờ người mà cô cho rằng không ưa cổ nhất, luôn hà khắc với cô, áp lực cô đủ điều lại là người đứng lên bênh vực cho cô lúc này, hóa ra chị làm như vậy chỉ vì muốn cô có thể phát huy được tinh thần và năng lực làm việc của mình sao, Thảo chợt cảm thấy có lỗi vì lúc đó đã nghĩ xấu cho chị.

- Chị cứ nói quá, người ta có người nâng đỡ mà sao bọn em đi so bì được.


- Một cô vẫn lên giọng khinh khi..

Trưởng phòng Hà có vẻ khá tức giận, giọng chị trở nên đanh thép

- Đừng ghen tị mà đem sự cố gắng của người ta đổ sông đổ bể, chỉ sợ các em cũng muốn có người nâng đỡ mà không được!


Bị trưởng phòng nói cho đến xấu hổ, hai cô gái đành hậm hực bước ra ngoài, cô biết hai người đó sẽ chẳng thể thay đổi được suy nghĩ của mình đầu, vì nó đã là thói quen và tích cách của họ rồi, nhưng dù sao cũng đã bị mắng cho một trận, Thảo cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Cô muốn đợi trưởng phòng Hà đi ra rồi mới ra ngoài, vì nếu giờ bắt gặp thì cô không biết phải giải thích thế nào với chị, cảm thấy thật khó xử.Vậy mà chị lại lên tiếng

- Em đừng quan tâm đến họ, cứ sống ngay thắng không trái với lương tâm, không việc gì phải sợ cả.

Thật ra vừa rồi chị có đến bàn làm việc để tìm Thảo nhưng không thấy ai, chỉ túi xách được đặt trên ghế, đoán chắc lại trốn vào nhà vệ sinh để né tránh ánh mắt của mọi người rồi nên chị mới vào đây để tìm, tình cờ nghe được câu chuyện như vậy chỉ sợ Thảo bên trong đang tổn thương rất nhiều nên chị không thể làm thinh được. Mọi người vì lòng đố kị mà không chịu chấp nhận mối quan hệ này là điều bình thường, lúc trước chị cũng vậy thôi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mà vẫn dành cho Thảo, chị đã tự hỏi, cô gái này có sức hút gì mà có thể làm tan chảy ánh mắt lạnh lùng kia trở nên ấm áp như vậy, chị đã không ngừng đưa ra thử thách và cuối cùng Thảo vẫn có thể hoàn thành nó một cách hoàn hảo, chính thái độ sống tích cực, khiêm nhường và sự nỗ lực không ngừng

nghỉ của Thảo đã khiến chị có cái nhìn khác, dần dần cảm thấy có cảm tình với cô hơn.

Thảo mới nhẹ nhàng mở cánh cửa nhà vệ sinh bước ra, cô ngại ngùng cúi mặt nói - Em cám ơn chị!

- Ngẩng cao đầu lên, bộ em làm chuyện gì sai hay sao mà phải cúi mặt!

Thảo ngẩng đầu lên nhìn chị, chỉ thấy hai mắt hoen đỏ, những giọt nước đậu nơi khóe mắt chỉ chờ được rơi xuống, dù bị mắng chửi thậm tệ cô cũng không đau buồn đến mức phải rơi nước mắt, vậy mà chỉ vì một sự quan tâm từ người dưng lại khiến cô không kìm lòng được muốn òa khóc thật to.

Trưởng phòng bước đến ôm lấy cô, VỖ VỖ lưng an ủi

- Thôi không sao đâu, Cố lên em!

Thảo rửa mặt cho tỉnh táo, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, nhớ lại những gì Nga từng nói, cô phải tự hào và hãnh diện khi có một anh người yêu như La Thái Mẫn mới đúng, ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước ra ngoài đối mặt với sự thật nào.

La Thái Mẫn bên này đang có cuộc họp đầu giờ, công việc của anh khá nhiều anh không có thời gian để quan tâm đến những chuyện bàn tán trong nội bộ, dù mỗi một chi nhánh sẽ có một nhóm chát riêng nhưng mọi người ít nhiều cũng có sự quen biết và tin truyền cũng theo đó được lan nhanh chóng mặt.

Ngọc Anh đang bước vào sảnh, hôm nay cô cần gặp Mẫn, tuy không còn mối quan hệ hôn nhân ràng buộc nhưng công việc thì vẫn còn liên quan đến nhau, cô không hề tức giận sự vô tình ấy của Mẫn, ngược lại, Ngọc Anh cảm thấy càng khao khát muốn có được nó hơn, dù đấy chỉ là những suy nghĩ trong lòng.

Ngọc Anh luôn xuất hiện với vẻ đẹp kiêu sa đầy sức hút, ai đi ngang qua bắt gặp cũng phải ngoái nhìn vài giây, cô nở nụ cười thân thiện gật đầu chào tất cả mọi người, cả công ty ai không biết cô
1645850586541.png

Ngọc Anh nhăn mày lại, tổng giám đốc thì không phải La Thái Mẫn sao, còn vị hôn thê của anh chắc chắn là mình rồi, cô khá khó chịu khi nghe những lời không hay ấy, rốt cuộc là chuyện gì, Ngọc Anh bước đến gần nhìn vào chiếc điện trên tay cô nhân viên, đập vào mắt cô là những bức hình thân mật của hai người đó, nụ cười trên môi chợt tắt, cô giựt lấy chiếc điện thoại nhìn kĩ hơn, vầng trán Ngọc Anh nhăn lại, cảm thấy mình giống như trò đùa của mọi người, cô tức giận, tay nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát hai con người trong khung hình.


Hai nhân viên này giờ mới phát giác ra việc Ngọc Anh đã nghe toàn bộ câu chuyện từ nãy giờ, vội cúi người xin lỗi tới tấp – Dạ bọn em xin lỗi chị, do bọn em nhiều chuyện thôi, chứ không có ý gì xấu đầu ạ.

Ánh mắt Ngọc Anh trở nên sắc lạnh, tràn đầy căm giận, cô lạnh lùng trả điện thoại cho hai người rồi bước vào thang máy, hai nhân viên sau khi nhận điện thoại thì lập tức lui ra chỗ khác, còn dám đứng chung thang máy với cô sao. Trái tim Ngọc Anh giờ đây như bị bóp nghẹt, nhớ lại những

lần cười nói trước mặt Thảo làm cô thấy mình thật ngu ngốc, thảo nào cô cứ thấy biểu hiện của Thảo không được thân thiện lắm, cảm giác như cô ấy luôn né tránh mình hóa ra là vì cô ấy biết, cô chính là tình địch, là người không thể làm bạn. Ngọc Anh khẽ nhếch mép cười, nụ cười đầy chua chát.


La Thái Mẫn đã học xong trở về văn phòng, anh vừa cởi áo khoác treo lên móc, bật máy tính lên thì thư kí Nam đã hớt hải chạy vào với vẻ mặt đầy lo lắng.

- Anh Mẫn, xem này! – Nam đưa chiếc ipad ra trước mặt Mẫn

Mẫn chỉ ngó qua bức hình một cái liền trở nên sốt sắng, bản thân Thảo bình thường đã nhạy cảm như vậy, liệu cô ấy có đủ dũng khí để đối mặt với sự việc này không.

- Giờ làm sao đây anh?

Mẫn vội lấy áo khóa mặc vào, căn dặn phía sau - Em tìm quản trị viên xóa hết ảnh trong các nhóm chát nội bộ, khóa nhóm chát lại, rồi tìm xem ai là người tung ra những bức ảnh này.

- Vâng, giờ anh đi đâu vậy? - Anh phải qua xem cô ấy như thế nào rồi!

Nam giữ tay anh lại, có vẻ sự lo lắng làm Mẫn hơi mất bình tĩnh – Anh xem giờ anh xuất hiện có

T

thay đổi được gì không, chỉ làm mọi người thêm bàn tán thôi, chả phải anh luôn có kế hoạch ứng phó mọi chuyện sao, anh đã suy nghĩ sẽ làm gì chưa?

Câu nói của Nam làm Mẫn bình tĩnh lại, có vẻ Nam nói đúng, chưa suy tính gì mà đã hành động không phải tác phong của anh, nhưng mà bây giờ trong đầu anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ bé sẽ trốn ở đâu đó mà khóc lóc làm anh không thể nghĩ đến vấn đề gì khác.

- Cứ tới xem tình hình trước đã! – Mẫn đáp

Anh bước ra khỏi phòng chạm ngay ánh mắt lạnh lùng đầy căm giận của Ngọc Anh đang tiến đến gần, cô muốn hỏi anh rốt cuộc tại sao lại giấu mình chuyện Thảo chính là cô gái trong trái tim anh, khiến cô trở thành con ngốc trước mặt hai người.Vậy mà Mẫn lại không để tâm đến cô, anh chỉ buông ra một câu nói - Anh xin lỗi, anh có việc đột xuất, sẽ gọi điện cho em sau – Nói rồi bước những bước chân vội vàng về phía thang máy, trái tim Ngọc Anh một lần nữa chịu tổn thương, anh là đang vội vàng đến bên cô ta sao, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bị sỉ nhục như này, bàn tay đang cầm túi xách bên hông bóp chặt lại, cô mở lấy điện thoại ra đưa lên tại

- Alo mẹ, con sẽ kết hôn! 155

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK