Mục lục
Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc mừng sinh nhật của Tuấn Anh được tổ chức tại nhà của anh, nằm khá xa trung tâm, đây là nhà anh mua để sống một mình tại Việt Nam, căn nhà không lớn lắm nhưng lại có khuôn viên rất rộng, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, tính cách Tuấn Anh khá thân thiện và hướng ngoại nên anh có rất nhiều bạn bè quý mến, khuôn viên nhà đã được trang trí rất đẹp, có một khoảng sân khấu với hoa và đèn lung linh, khi Tuấn Anh, Thảo và Nga xuống xe, mọi người ùa ra bắn pháo chúc mừng, Tuấn Anh luôn có sức hút như vậy, dù là đứng một mình hay giữa đám đông, nụ cười của anh luôn làm người khác phải chú ý, cảm thấy rung động, một nụ cười tỏa nắng.


- Hôm nay rước được hai cô em xinh tươi thế, giới thiệu chút đi - Một anh bạn trong nhóm huých vào vai Tuấn Anh đưa ánh mắt về phía Nga và Thảo.

Tuấn Anh chỉ cười trừ đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh ta một cái - Tiếp đón đàng hoàng nhé, khách quý của tôi đấy!

Mọi người bắt đầu ăn uống và hát hò, tính Nga

rất hòa đồng nên làm quen mọi người rất nhanh, cô hăng say tham gia trò chơi cùng mọi người, Thảo vì trong lòng vẫn còn buồn nên cố biện lý do là hơi mệt ngồi một chỗ uống nước, nước ở đây được mọi người pha từ rượu với hoa quả rất ngon, lần đầu tiên cô được nếm thử nên khá thích thú, nhìn mọi người chơi rất vui vẻ nhưng thi thoảng cơn buồn bã lại dấy lên trong cô, Thảo thực sự cảm thấy rất nhớ Mẫn, để quên được anh chắc cần một khoảng thời gian khá dài.

- Em có chuyện gì không vui sao?

Tuấn Anh đã để ý từ lâu, anh có thể phát hiện ra tâm trạng không tốt của Thảo.Anh ngồi bên cạnh rót một ly rượu và uống cạn.

- Dạ không có gì, em chỉ cảm thấy hơi mệt một chút. À... Em xin lỗi vì vội quá nên em chưa chuẩn bị quà cho anh được, em sẽ bù cho anh sau nhé.

- Haizz... Buồn thật đấy, nhớ năm xưa em còn mất cả tuần để chuẩn bị quà cho anh.

- Sao anh biết? - Thảo ngạc nhiên tròn mắt nhìn Tuấn Anh. .

- Mọi việc em làm anh đều biết, chỉ là anh muốn em vui thôi - Tuấn Anh mỉm cười, dùng đôi mắt ấm áp nhìn Thảo. Tuấn Anh luôn mạnh dạn thể hiện cảm xúc như vậy, lúc nào cũng khiến

Thảo cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh, nhưng trái tim ngu ngốc này sao lại bị sự độc chiếm bá đạo của La Thái Mẫn mê hoặc chứ, cô nhếch mép cười khổ.

Nga đảo mắt để tìm bóng dáng của Tuấn Anh, thấy anh đang nói chuyện với Thảo, nụ cười và ánh mắt anh dành cho Thảo làm Nga khá nghi hoặc, thật sự rất khác với mình, rất dịu dàng ấm áp không giống như nhìn một người bạn, chị bạn của Tuấn Anh ngồi cạnh Nga nhìn theo ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười rồi nói.

- Hai người đó đẹp đôi đúng không, nghe bảo Tuấn Anh quay về đây vì cô ấy, không biết đã quay lại với nhau chưa, nhìn có vẻ tiến triển tốt đấy.

- Ý chị là hai người
1644924496187.png

- Mày sao vậy? Sao đi về mà không gọi tao?

Đôi mắt của Nga có chút hoen đỏ, cô hạ giọng Cố bình tĩnh nói - Tại sao mày không nói cho tao biết?

Thảo tỏ vẻ ngơ ngác chưa hiểu ý của câu nói đấy là gì, nhìn ánh mắt ngu ngốc của Thảo, Nga đưa hai tay ôm lấy vai cô giận dữ nói - Tại sao mày lại giấu tao chuyện mày và anh ấy quen nhau? tạo là gì với mày hả Thảo? Mày xem thời gian qua tao có giống một con ngốc không chứ?


Thảo bất ngờ trước câu nói của Nga, sau đó chỉ biết cúi đầu im lặng - Tao xin lỗi, tao chỉ muốn mày không phải bận tâm đến chuyện cũ của tao.

Nga buông vai Thảo ra, lắc đầu cười khổ, nhìn về phía sau Tuấn Anh đã đến, đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía anh.

- Thì ra lâu nay anh tiếp cận em chỉ là mượn Cớ để tiếp xúc với Thảo thôi sao?

Nga cong mép cười nhạt, cô quay đi hướng ra ngoài đường tìm một chiếc taxi để về nhà, nhưng đoạn này khá vắng, rất ít có xe chạy qua đây, Thảo lo lắng chạy theo thì Tuấn Anh kéo tay cô lại.


- Để anh đưa Nga về, em cứ ở đây chơi đi, anh sẽ nói chuyện với cô ấy.

Giọng điệu bình tĩnh của Tuấn Anh làm Thảo thấy an tâm phần nào, Thảo cảm thấy quá mệt mỏi, tại sao cuộc sống của cô lại tràn ngập rắc rối như này.

- Nga, lên xe đi để anh đưa em về, đoạn đường này khó bắt taxi lắm. - Tuấn Anh kéo tay Nga lại,

Nga vung tay anh ra - anh vào trong với Thảo đi mặc kệ em.

- Anh xin lỗi!

Nga quay lưng nhìn vào không gian đen tối một vài giây sau đó quay lại nở một nụ cười.

- Không sao, dù sao tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, em chỉ tức giận vì hai người đã không nói với em, nên em cần thời gian để nguôi Cơn giận này.

- Thôi được rồi, em đứng đây đợi anh sẽ nhờ bạn đưa em về, thật sự giờ này một cô gái như em sẽ rất nguy hiểm, đứng đây đợi anh!

Ánh mắt Nga mang theo một nỗi u buồn, tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy, vì cô là bạn của Thảo hay là với ai anh cũng như vậy, sự dịu dàng của anh làm Nga không thể tức giận với anh được.

Sau khi nhìn Nga lên xe rời khỏi an toàn, Thảo mới lẳng lặng quay vào trong nhà, chắc tối nay cô

phải tránh mặt để Nga có thể bình tâm lại, ngày mai tỉnh táo sẽ nói chuyện với nhau.

- Anh có thể chở em đến khách sạn gần đây không? Tối nay em không thể về nhà rồi. - Thảo buồn bã nói với Tuấn Anh.

-Vậy em cứ ở nhà anh đi, sáng mai anh đưa em về!

Thảo ngạc nhiên - sao được chứ, em muốn ra khách sạn hơn.

- Em không phải ngại, mọi người uống say rồi cũng nghỉ tại đây, em cứ lên phòng anh mà nghỉ, bọn anh ngủ nhà dưới.

Thảo nghe vậy có vẻ cũng ổn, cô gật gật đầu rồi theo anh vào nhà, căn nhà của đàn ông lại ngăn nắp sạch sẽ đến vậy, anh đưa Thảo lên lầu hai, nơi phòng của anh, anh đưa tay mở thì phát hiện cánh cửa đã bị khoá trong.

*Cốc... cốc* Tuấn Anh đưa tay lên gõ, anh nhìn Thảo nghiêng đầu cười ngại ngùng, phải 5 phút sau cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài xuất hiện, lên tiếng than thở.

- Tao đang có việc cần giải quyết mà!

Nhìn thấy Thảo bên cạnh Tuấn Anh, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm sâu, anh cười cười nhìn Tuấn Anh.

- Thôi được rồi, trả phòng cho hai người!

Cô gái trong phòng váy áo xộc xệch bước ra, đi qua còn không quên nháy mắt với Tuấn Anh, Thảo có chút lo sợ, nhưng Tuấn Anh không phải người như Mẫn, anh không bao giờ chỉ vì giải toả dục Vọng của bản thân mà ép buộc đối phương, đấy là lý do vì
1644924507278.png

- Mày sao vậy? Sao đi về mà không gọi tao?

Đôi mắt của Nga có chút hoen đỏ, cô hạ giọng Cố bình tĩnh nói - Tại sao mày không nói cho tao biết?

Thảo tỏ vẻ ngơ ngác chưa hiểu ý của câu nói đấy là gì, nhìn ánh mắt ngu ngốc của Thảo, Nga đưa hai tay ôm lấy vai cô giận dữ nói - Tại sao mày lại giấu tao chuyện mày và anh ấy quen nhau? tạo là gì với mày hả Thảo? Mày xem thời gian qua tao có giống một con ngốc không chứ?


Thảo bất ngờ trước câu nói của Nga, sau đó chỉ biết cúi đầu im lặng - Tao xin lỗi, tao chỉ muốn mày không phải bận tâm đến chuyện cũ của tao.

Nga buông vai Thảo ra, lắc đầu cười khổ, nhìn về phía sau Tuấn Anh đã đến, đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía anh.

- Thì ra lâu nay anh tiếp cận em chỉ là mượn Cớ để tiếp xúc với Thảo thôi sao?

Nga cong mép cười nhạt, cô quay đi hướng ra ngoài đường tìm một chiếc taxi để về nhà, nhưng đoạn này khá vắng, rất ít có xe chạy qua đây, Thảo lo lắng chạy theo thì Tuấn Anh kéo tay cô lại.


- Để anh đưa Nga về, em cứ ở đây chơi đi, anh sẽ nói chuyện với cô ấy.

Giọng điệu bình tĩnh của Tuấn Anh làm Thảo thấy an tâm phần nào, Thảo cảm thấy quá mệt mỏi, tại sao cuộc sống của cô lại tràn ngập rắc rối như này.

- Nga, lên xe đi để anh đưa em về, đoạn đường này khó bắt taxi lắm. - Tuấn Anh kéo tay Nga lại,

Nga vung tay anh ra - anh vào trong với Thảo đi mặc kệ em.

- Anh xin lỗi!

Nga quay lưng nhìn vào không gian đen tối một vài giây sau đó quay lại nở một nụ cười.

- Không sao, dù sao tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, em chỉ tức giận vì hai người đã không nói với em, nên em cần thời gian để nguôi Cơn giận này.

- Thôi được rồi, em đứng đây đợi anh sẽ nhờ bạn đưa em về, thật sự giờ này một cô gái như em sẽ rất nguy hiểm, đứng đây đợi anh!

Ánh mắt Nga mang theo một nỗi u buồn, tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy, vì cô là bạn của Thảo hay là với ai anh cũng như vậy, sự dịu dàng của anh làm Nga không thể tức giận với anh được.

Sau khi nhìn Nga lên xe rời khỏi an toàn, Thảo mới lẳng lặng quay vào trong nhà, chắc tối nay cô

phải tránh mặt để Nga có thể bình tâm lại, ngày mai tỉnh táo sẽ nói chuyện với nhau.

- Anh có thể chở em đến khách sạn gần đây không? Tối nay em không thể về nhà rồi. - Thảo buồn bã nói với Tuấn Anh.

-Vậy em cứ ở nhà anh đi, sáng mai anh đưa em về!

Thảo ngạc nhiên - sao được chứ, em muốn ra khách sạn hơn.

- Em không phải ngại, mọi người uống say rồi cũng nghỉ tại đây, em cứ lên phòng anh mà nghỉ, bọn anh ngủ nhà dưới.

Thảo nghe vậy có vẻ cũng ổn, cô gật gật đầu rồi theo anh vào nhà, căn nhà của đàn ông lại ngăn nắp sạch sẽ đến vậy, anh đưa Thảo lên lầu hai, nơi phòng của anh, anh đưa tay mở thì phát hiện cánh cửa đã bị khoá trong.

*Cốc... cốc* Tuấn Anh đưa tay lên gõ, anh nhìn Thảo nghiêng đầu cười ngại ngùng, phải 5 phút sau cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài xuất hiện, lên tiếng than thở.

- Tao đang có việc cần giải quyết mà!

Nhìn thấy Thảo bên cạnh Tuấn Anh, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm sâu, anh cười cười nhìn Tuấn Anh.

- Thôi được rồi, trả phòng cho hai người!

Cô gái trong phòng váy áo xộc xệch bước ra, đi qua còn không quên nháy mắt với Tuấn Anh, Thảo có chút lo sợ, nhưng Tuấn Anh không phải người như Mẫn, anh không bao giờ chỉ vì giải toả dục Vọng của bản thân mà ép buộc đối phương, đấy là lý do vì
1644924544091.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK