Chương 144:
Diệp Thượng Kiệt nghiến răng, trong lòng phừng phừng lửa lận, không nghĩ tới con nha đầu này lời ngon ngọt nào.
cũng không nghe.
Diệp Thanh My vốn là muốn trực tiếp từ chối, theo suy nghĩ của cô, chỉ khi ông nội nhà họ Diệp chết đi, mới có thể giải trừ hận thù trong lòng cô, nhưng nhớ tới sự không cam lòng cùng hối hận của mẹ trước khi chết, Diệp Thanh My đành nuốt xuống những lời đó.
Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại nhà họ Diệp, cũng không muốn quay lại nhà họ Diệp, nhưng nỗi hận trong lòng cô chính là nhà họ Diệp bôi đen, hủy hoại danh dự mẹ cô.
*Ông bảo Diệp Thượng Trung cùng ả hồ ly tinh kia đến trước mộ mẹ tôi dập đầu ba cái tạ lỗi, trả lại danh dự cho mẹ tôi, ta sẽ nhờ bác sĩ Hà chữa bệnh cho ông ấy”
Diệp Thanh My do dự một chút, cuối cùng không cam tâm mở miệng.
“Cái… cái này…”
Diệp Thượng Kiệt tỏ vẻ khó xử, do dự không biết trả lời như thế nào, với tính khí của anh cả, làm sao có thể dập đầu trước một người phụ nữ bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà! Còn đối với chị dâu nóng tính của anh thì càng không thể!
“Thanh My, hay là đổi điều kiện khác, đừng làm khó chú ba, cái này chú ba không làm được.” Diệp Thượng Kiệt khổ sở nói.
“Nếu ông không làm được, vậy tôi cũng không làm được, ông nên tự mình đi hỏi bác sĩ Hà.” Diệp Thanh My lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Diệp Thượng Kiệt khổ sở và không biết làm sao, con nha đầu này thật độc ác.
Hắn cắn răng, từ trong túi móc ra một thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Vũ: “Bác sĩ Hà, trong thẻ này có năm triệu…”
“Xin lỗi, tôi không thiều tiền.” Lâm Dư nhẹ lắc đầu.
“Hai thẻ, mười triệu!” Diệp Thượng Kiệt hận trong lòng, lại lấy ra một thẻ khác.
“Anh không hiểu tiếng người sao? Dù một trăm triệu, một tỷ tôi cũng không trị, anh hiểu không?” Lâm Vũ nhìn hắn, không kiên nhẫn nói.
“Được, được rồi, Hà Gia Vinh! Tôi cho cậu mặt mũi, cậu không trị, tôi tìm người khác trị.”
Diệp Thượng Kiệt lúc này không chịu nổi nữa, cảm xúc tích tụ đột nhiên bộc phát, nếu không phải anh cả ép tới, hắn còn lâu mới nói chuyện với loại người này.
Còn con nha đầu Diệp Thanh Mỹ nữa, đúng là không biết tốt xấu.
Còn muốn những người trong nhà họ Diệp của hắn dập đầu trước người phụ nữ đó, nằm mơ 1000 năm nữa đi.
Mười triệu, hắn đi chỗ khác đều có thể kiếm được bác sĩ tốt hơn Lâm Vũ.
Mọi người trong phòng đều sốc khi thấy thái độ thay đổi đột ngột của hắn.
Diệp Thanh My trong lòng cười nhạo, chắc chắn, nhà họ.
Diệp đều là thứ lật mặt nhanh hơn lật sách.
Diệp Thượng Kiệt lấy lại hai thẻ ngân hàng, giơ Ngọc Quan Âm giả lên, thấy Lão Mãn đã tỉnh lại, vội vàng đá ông ta một cái, trầm giọng nói: “Đi! Ông đây không tin, tôi có tiền, muốn tìm ai trị thì tìm người đó, dù là thần tiên tôi cũng mời cho bằng được.”
Nói xong, hắn vội vàng lên xe, sợ Lâm Vũ sẽ đánh hắn, trước khi rời đi, hản ta giơ ngón giữa vê phía Lâm Vũ và Diệp Thanh My, mắng: “Cầu nam nữ!”
Vừa dứt lời, Lão Mãn vội vàng đạp ga, xe chạy ra ngoài trong tích tắc, sau khi chạy ra mấy trăm mét, hai người không khỏi thở ra một hơi.
Diệp Thượng Kiệt rút điều thuốc ra, châm lửa, chửi rủa: “Tôi còn chưa chịu khổ như thế này bao giờ! Nếu không vì lão già ở nhà, tôi đã sớm xử đẹp hắn rồi.”
Nói đoạn miệng hắn đau nhói, vội lấy tay che khuôn mặt chưa hết sưng tấy của mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn ta đột nhiên vang lên, nhìn thấy là anh trai, hắn nhanh chóng bắt máy.
“Chú ba, mọi chuyện thế nào rồi, chú tìm thấy bác sĩ Hà chưa?” Diệp Thượng Trung đầu bên kia kích động hỏi.
*Ừa, tôi đang làm đây, đừng lo lắng.” Diệp Thượng Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.
Trên thực tế, hắn đã sớm hạ quyết tâm, đến Tè Thế Đường để mời Tống Minh Huy.
Hắn ta nghe nói rằng ông Tống của tè Thế Đường cũng là một bác sĩ nồi tiếng, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của cho ông nội Diệp.
“Ai ya, chúng ta làm sao có thể không vội, chúng ta đợi được nhưng lão gia không đợi được, chúng ta phải nhanh lên, anh đã nhờ người đến hỏi lão Tống ở Lăng An Tề Thế Đường, bệnh của lão gia, chỉ có Lục Hợp Thần Châm mới có thể trị. Thật là trùng hợp, vị bác sĩ Hà này, lại thông thạo phương pháp dùng kim này!”
Giọng điệu của Diệp Thượng Trung không giấu được vẻ phần khích, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng chữa khỏi căn bệnh của lão gia.
“Hả?”
Diệp Thượng Kiệt cảm thấy khó xử, vội vàng hỏi: “Vậy…
vậy bác sĩ Tống không được à?”
“Bác sĩ Tống thì không. Ông ta nói loại kỹ thuật kim châm này gần như đã thát truyền. Người duy nhất trên đời thành thạo kỹ thuật này có lẽ là bác sĩ Hà. Vì vậy, nếu chúng ta muốn cứu ông già, chúng ta phải mời cậu ta đến.” Diệp Thượng Trung sốt sắng nói: “Không sao, chú ba, chú đừng làm khó, cậu ta muốn bao nhiêu chú cứ cho bấy nhiêu, anh đã phân phó phòng tài vụ, lúc nào cũng có thể đem qua cho chú.”