Chương 501:
Ông ta cho rằng, nhiêu đó tiền thì trong mắt loại bác sĩ quèn như Lâm Vũ tuyệt đối là khoản lớn.
“Nhóc con, cậu hời rồi, chắc là cả đời này cậu chưa từng được nhiều tiền như vậy nhỉ?”
Vạn Hiệu Xuyên liệc nhìn đánh giá trang phục đơn giản của Lâm Vũ, hừ lạnh, lân đâu ông ta gặp Lâm Vũ đã thây Lâm Vũ y như người nghèo.
“Chút tiền ấy cũng dám nói?!”
Lâm Vũ nhíu nhíu mày, nhìn hai cha con ngốc như nhau, nói: “Ba trăm triệu sao, hoá ra chỉ miễn cưỡng thôi.”
“Khốn kiếp, y quán cũng không có giá trị như vậy! ” Vạn Hiệu Xuyên tức giận măng: “Cậu nghèo điên rồi!”
“Miệng anh đúng là hôi sữa, vậy tôi đổi ý, ba tỷ, một đồng cũng, không thể thiếu ” Lâm Vũ bình thản nói.
SMIC DO Vạn Hiểu Xuyên vừa định mắng, Vạn Duy Vận đột nhiên giữ tay lại, nói: “Được rồi, Hiểu Xuyên, đừng nhiều lời với cậu ta, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ta đến xin cha mua. Hà Gia Vĩnh, cậu tưởng cửa hàng kia bán được bao nhiêu, nói thật cho cậu biết, trừ chúng tôi, không kẻ nào dám mual”
Lời này của ông ta vô cùng ngạo mạn, đúng là bọn họ có quyên nói những lời này, với địa vị của Vạn gia bọn họ ở thủ đô, không có aj ngôc đến nỗi vì một cái nhà mà đối đầu với họ, nên Lâm Vũ không bán cho bọn họ, cửa hàng này chăng khác gì hủy hoại trong tay.
“Ai nói tôi muốn bán, tôi có thể biến nó thành đồ chơi, để tàn vậy luôn.”
Lâm Vũ cũng tràn đầy ngạo mạn trả lời.
“Cậu cứ khoác lác đi!” Vạn Hiểu Xuyên vòng tay, khí thế mười phần nói: “Xưởng trưởng | Uông, tôi đê nghị ông kêu bảo vệ đuôi người này đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta.”
“Ngại quá, cậu Vạn, điều này tôi không làm được.” Xưởng trưởng Uông khó xử nói.
“Vì sao?! Ông không muốn hợp tác với chúng tôi nữa rồi?!” Vạn Hiểu Xuyên tức giận.
“Không phải, cậu Vạn, nhà máy này vừa mới được anh Hà thu mua, thật ra chúng ta đều đang đứng trong nhà máy của cậu ây.” Xưởng trưởng Uông vội vàng giải thích.
“Cái gì?!”
Sắc mặt của Vạn Hiểu Xuyên Vạn Duy Vận đều kinh ngạc, họ không nghe lầm chứ? Xưởng thuốc có diện tích gần trên một héc ta, giá trị chế tạo hơn một tỷ, thế nhưng lại bị tên nhóc nghèo này mua sạch?!
“Các người không bị điệc, đêu nghe rõ chưa, các người đang đứng ở nhà máy của tôi, mời đi ra ngoài.” Lâm Vũ cũng hơi đắc ý giơ tay đuôi cha con Vạn Hiều Xuyên.
Vạn Hiểu Xuyên và Vạn Duy Vận sắc mặt xanh méc, không nói gì.
“Ông Vạn, cậu Vạn, các người chờ tôi ở trước cửa, tôi đến liền.” Uông xưởng trưởng có chút thẹn thùng ý bảo cha con vạn gia đi trước.
“Hà Gia Vinh, đừng kiêu ngạo, có lúc cậu sẽ phải hồi hận!” Vạn Hiểu Xuyên oán hận nói, sau đó đi ra ngoài với ba.
“Ba, nhanh gọi cho bộ trưởng Lữ ởi, cắm xưởng dược này của hăn hoạt động!”
Vạn Hiểu Xuyên nhớ tới Lữ Hiếu Cẩm, sắc mặt lập tức vui vẻ, mặt đầy hưng phần nói, “Thằng ngốc này còn không biết quan hệ giữa chúng ta và bộ trưởng Lữ, còn khoe khoang với chúng ta, tôi nói làm hắn đóng cửa, hắn phải đóng cửa!”
Vạn Tượng Thần rên rỉ một hồi không phát ra tiêng.
“Bố có chuyện gì, bố còn chần chừ gì nữa? Tiêu tử đó điên rôi, sắp lên trời rồi!”Thấy bố không nói chuyện, Vạn Hiệu Xuyên không khỏi có chút khó hiểu, tức giận nói.
“Hiểu Xuyên, con bao nhiêu tuôi rồi mà còn hấp tấp.”Vạn Tượng Thần liếc nhìn đứa con trai ngôc nghếch này, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.