Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 553:

“Mẹ kiếp…”

“Bóp!”

Lâm Vũ lại tát vào miệng.

Mặt tên mặc quần áo kẻ sọc trắng toát đây vẻ đau đớn, miệng chảy một ngụm máu lớn, rơi thêm chiệc răng cửa.

“Chửi tiếp đi…” Lâm Vũ cười nhìn anh ta, không chút nao núng nói.

“Không… Không dám… Tôi không dám…”

Tên kia sau khi ăn hai phát tát mới bình tĩnh lại, đau đón kêu lên, trong lòng kêu khổ, nhớ, đến cảnh mình bị kéo ra khỏi cửa sổ không khỏi ớn lạnh. Chính anh là người lôi mình ra từ cửa sổ sai2 Đây còn có phải là con người không?

“Không dám? Sao mày lại không dám, không phải Thiên Chi Vận chúng mày vấn luôn kiêu ngạo sao?”

Lâm Vũ chế nhạo: “Vừa nãy ở trên xe mày còn đòi chơi chết tao cơ mà?”

Tên đó thở dài trong lòng, nhào tới chỗ Lâm Vũ nói: “Anh Hà, em đáng chết. ANh đừng chấp nhặt, là em miệng chó không phun được ngà voi.

Là anh chơi chết em, anh chơi chết em.

“Tao nói cho mày biết, nhớ mặt tao vào. Nếu như sau này muốn chơi với Vinh Thắm Mỹ Nhan thì bất cứ lúc nào tao cũng sẽ chơi cùng mày.

Nhưng trước khi thi, mày nên nghĩ xem mày có phải là đôi thủ của tao không đã, 2 Khóe miệng Lâm Vũ cong lên, liếc mắt đầy sắc lạnh.

Người mặc bộ đồ trắng kẻ sọc không khỏi run lên, anh ta nhìn thấy sát khí trong mắt Lâm Vũ run rấy vội vàng nói: “Anh Hà, không … Ngài Hà, tồi hiểu lời ngài dạy rỖI. Sau này, tôi không bao giờ dám chồng lại Vinh Thâm Mỹ Nhan các cản nữa, không bao giờ dám nữa .

“Tự giải quyết cho tốt.”

Lâm Vũ đứng dậy, liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta đã nói hết những điều nên nói liền không nói nhảm với anh ta nữa, quay người bước nhanh đi.

Cho đến khi không còn thấy. bóng dáng của Lâm Vũ, tên mặc áo kẻ sọc mới dám hít sâu một hơu, vừa rồi khi bị Lâm Vũ nhìn chằm chăm, anh ta cảm thấy như thể mình đang bị tử thần quan sát.

Tam Tự đang lái xe nghe thấy tiếng kính vỡ thì hoảng hột, một chân đạp phạnh, quay lại thì thấy ô ông chủ ngôi ghé sau đã biên mất, vô cùng ngạc nhiên ngạc nhiên, hẳn ta há hốc miệng rôi nhanh chóng quay vwef tìm người.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn ta tìm thấy người đàn ông mặc bộ đồ trắng kẻ _ sọc đang kêu cứu yêu ớt trong thùng rác.

“Ông chủ, có chuyện gì vậy, tại sao lại nhảy xuông xe?!”

Tam Tự chạy đến đỡ anh ta dậy, dìu tên mặc áo kẻ sọc tập tễnh lên xe.

Tên quần áo kẻ sọc trắng khó khăn trả lời, không biết phải giải thích thế nào với Tam Tự. Anh ta hông thê nói rằng Hà Quang Vinh đã kéo mình ra khỏi chiếc xe đang chạy nhanh, đúng không?

Đừng nói Tam Tự không tin, đến bây giò anh ta nghĩ lại cũng không thể tín được, cảm giác như một giâc mơ, thậm chí còn không nhớ được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh ta nhớ rất kĩ tên của Hà Quang Vinh, cũng nhớ rât kĩ Hà Quang Vinh là người anh ta không thê động vàol Sau khi Lâm Vũ trở về nhà, Giang Nhanh và Diệp Thanh Mi đều đã ngủ say, một mình anh năm trên chiếc HE trống không, không khỏi thở dài.

Lúc chưa biết được vị hoan ái giữa nam và nữ anh cảm thấy \ vình thường, nhưng sau khi nêm thử vị tuyệt vời ây, năm trên chiếc giường vân còn mùi cơ’ thể Giang Nhan, một mình đi ngủ anh lại cảm thấy khó chịu, trái tím như bị cào cấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK