Chương 469:
Ông lão hơi ngắn ra, tiếp đó nước mất trong đôi mắt đục ngâu lại nhiều hơn, làm động tác quỳ xuông với Lâm Vũ, khóc. nức nở nói: “Người tốt à, tiêu thần y, cậu thật sự là người rất tốt!”
“Ông ơi, đừng làm như vậy!” Lâm Vũ nhanh chóng giơ tay đỡ lây ông ta.
“Ôi trời, diệu thụ nhân tâm! Bác sĩ tốt!”
“Thần y à, thật tài giỏi, sáu chữ liền chữa khỏi bệnh cho người ta!”
“Bây giờ bác sĩ có lương tâm thế này không nhiều đâu!”
“Vừa rồi là chúng tôi đã hiểu lầm tiểu thần y, thật là xâu hồi”
Đám đông vây quanh nhìn thấy cảnh n cũng cảm động không thôi, thấy ông lão đã không còn ho, trên mặt lập tức đây xâu hô, cảm thấy tự trách vì vừa rồi đã nhục mạ Lâm Vũ.
Thật ra bọn họ cũng không có ý kiến gì quá lớn với Lâm Vũ. Sở dĩ lời lẽ gay gặt, chủ yếu là bởi vì đã lầy đồ của Thiên Thực Đường, không nói đến việc lấy lòng Thiên Thực Đường, bây giờ nhìn thây cảnh này, thật sự bị y thuật và y đức của Lâm Vũ thuyết phục.
“Tôi nói cho cậu biết, những thứ đường ngang ngõ tắt này lừa được người khác, không lừa được tôi đâu!”
Vạn Duy Vận tức đên mức mặt đỏ bừng, thật sự không, ngờ thứ tên nhóc Lâm Vũ này biết lại nhiều như vậy.
“Đường ngang ngõ tắt? Ông về hỏi thử bố ông đi rồi hãy nói, ngay cả chú Dược Sư cũng không | biết, xem ra là tôi đánh giá cao .ông rôi, kiến thức nông cạn như vậy, y thuật của ông sợ rằng cũng không cao đến đâu nhỉ?”
Lâm Vũ lạnh lùng nói: “Thế nào, thua rồi liền định chơi xâu sao?”
“Đúng vậy, cho dù là cách nào, người ta cũng chữa khỏi bệnh rồi, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Đúng vậy, không phải chính ông cũng nói, có thể chữa khỏi bệnh mới là vương đạo sao?”
“Muốn nuốt lời sao? Thiên Thực Đường không phải không thua nồi như vậy chứ?”
Đám người cũng bắt giác xôn xao lên, khẽ nói thay cho Lâm Vũ.
Sắc mặt Vạn Duy Vận thay đổi, oán hận nhìn đám người vây quanh, thầm mắng một tiếng đồ vong ơn bội nghĩa, tiếp đó ngắng đầu nói với Lâm Vũ: “Được, ván này miễn cưỡng tính là cậu thắng, cậu cũng đừng quá đắc ý, vẫn còn hai ván đói”
“Được, tiếp sau đây thi tài cái gì, ông nói đi.” Lâm Vũ bình tĩnh nói.
“So tài châm cứu!”
Vạn Duy Vận ngẳng đầu, nói đầy khí thê, mặt đây ngạo mạn.
Thật ra nhắc đến y thuật, thứ ông ta giỏi nhất chính là châm cứu, lúc ông ta bốn mươi tuổi, đã năm thành thạo một châm pháp nỗi tiếng của Vạn gia, lại trải qua sự kết tỉnh trong gần mười năm, không dám nói đã đạt đền trình độ đỉnh cao, vậy cũng có thể coi là hết sức điêu luyện, vì vậy ông ta tự tin ván này chắc chăn thăng được Lâm Vũ.
“Được, sớm đã nghe nói châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyên tuyệt học sở trường của Vạn gia không phải tầm thường, hôm nay có cơ hội có thể được mở mang, cũng coi như là vinh hạnh của tôi.” Lâm Vũ cười nói.
“Đúng vậy, quả thật là vinh hạnh của cậu!”
Vạn Duy Vận không chút khiêm tốn nói.
“Nhưng chúng ta đi đâu tìm bệnh nhân đây? Mọi người đứng ở đây hình Hữu vận chưa tới mức cân ngài dùng kim Ngũ Khí Triều Nguyên chữa trị đầu nhỉ?”
Lâm Vũ cũng không so đo với ông ta, nói thăng vào vân đề chính.