Chương 472:
Lâm Vũ không quan tâm, sau khi bát mạch xong cau mày, vận có chút nghỉ hoặc, tiệp đó vội vàng đứng dậy vạch miệng bà lão ra, đỡ đâu bà lão vê phía sau, tránh để bà ta bị sặc nước bọt.
Tiếp đó Lâm Vũ kiểm tra phía trên mây kim mà Van Duy Vận đã châm, sau khi anh kiểm tra đến kim ngoại quan xuyên nội quan, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: “Quả nhiên, kim này của ông châm bị lệch!”
“Nói láo!” Vạn Duy Vận tức giận lăng mạ một tiếng: “Châm pháp sở trường của Vạn gia chúng tôi, từ lúc lộ thượng chúng tôi lưu truyền đến nay đã gân trăm năm, cậu lại nói tôi châm sai?”
“Tôi không quan tâm các ông lưu truyền đã bao nhiêu năm, cho dù là tổ thượng các ông có sai làm, chay truyền đến chỗ ông có sai lầm, dóm lại kim này của ông đã châm sai rồi.”
Lâm Vũ bình thản nói, anh nghỉ ngờ phần lớn là trong truyền thừa thời gian dài đã xảy ra lệch lạc, dẫu sao châm pháp kiêu này vô cùng tinh diệu, không chút sai lệch, lưu truyền thời gian trăm năm, không ai dám bảo đảm nó không thay đổi chút nào.
Bài thuốc lạ, châm pháp Trung y bác đại tỉnh thâm của Hoa Hạ, cũng không biết có bao nhiêu, đều suy tàn dưới sự gột rửa của thời gian.
“Không thể nào! Chắc chắn máy ngày nay bà lão này đã uông thuốc gì, thê chất đã có sự thay đối!” Vạn Duy Vận mặt đỏ cô đau, tức đến mức sắp nhảy dựng lên.
“Lời này của ông đã nói đúng điểm mâu chốt rồi, uả thật có liên quan đến thê chất của bà ây, nhưng không phải là sự thay đổi xảy ra khi uông thuôc, mà là bản thân bà ấy đã có thể chất này.”
Trong lúc nói Lâm Vũ đã rút châm trên huyệt ngoại quan trên người bà lão ra, tình trạng co rúm người của bà lão đột nhiên dịu lại.
“Túc tam lý, hãm cốc dùng bổ pháp, địa cơ, công tôn dùng tả pháp, ngoại quan xuyên nội quan tương ứng bình bồ bình tả, ông lại châm thành tả pháp, nếu đôi lại là người bình thường có thể không sao, nhưng bà lão này thuộc thê chât âm hư, vì vậy vô cùng mẫn cảm với sai lệch nhỏ này!”
Lâm Vũ vừa nói vừa lại lân nữa châm kim bạc trong tay lên huyệt ngoại quan của bà lão, xuyên thăng vào huyệt nội quan.
“Nói vớ vần, làm như cậu rất hiểu châm pháp Ngũ Khí Triệu Nguyên của Vạn gia chúng tôi vậy!”
“Châm Ngũ Khí Triều Nguyên là của giới Trung y, không phải là của nhà các ông.” Lâm Vũ thản nhiên cười một tiêng, không tranh cãi với ông ta nữa, quay đâu nói với con gái bà lão: “Chỉ ơi, bà cụ tạm thời không sao rôi, tầm hai mươi phút, đợi trên hông bà có cảm giác nóng rực, liền có hiệu quả.”
“Tôi nói cho cậu biết, nêu cậu đã chạm vào châm rồi, vậy một khi xảy ra chuyện gì, đương nhiên do cậu chịu trách nhiệm!” Vạn Hiểu Xuyên cũng đứng dậy hùng hỗ hét với Lâm Vũ một câu.
“Yên tâm đi, châm này của tôi mới là châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyên r==. 2>» -~e s chính tông, tuyệt đối sẽ không làm hại người khác sùi bọt mép.” Lâm Vũ thản nhiên nói.
Van Duy Vận và Vạn Hiều Xuyên tức đến mức ngực căng lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người phụ nữ trung niên có chút nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Vũ, thấy mẹ không có gì khác thường liền không nói gì thêm.
Qua hai mươi phút, bà lão nằm trên giường đột nhiên mở miệng nói: “Nóng, nóng! Trên hông, nóng!”
“Mẹ, mẹ có thể nói được rồi?”
Sắc mặc người phụ nữ trung niên vui mừng, vội vã nhào tới.
Lâm Vũ thấy vậy cũng mau chóng đi tới, đưa tay bắt mặt cho bà lão, lập tức thở phảo, chậm rãi rút kim bạc trên người bà lão xuống.
“Bà ơi, bà thử ngồi dậy đi, chắc không vân đề gì đâu.” Lâm Vũ cười nói.
Bà lão gật. đầu, hai tay chống xuống giường thử ngồi dậy, người phụ nữ trung niên lập tức giơ tay muôn đỡ.
Lâm Vũ vội vàng xua tay, nói: „ Không cần, đề bà ấy tự làm là được.”