Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 157:

 

Khi Hàn Băng nói ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Vũ với một bộ dáng ung dung. Bởi vì cô dám chắc chắn mình đã tóm đúng điểm yếu của Lâm Vũ.

 

“Còn về thân phận của người đàn ông này, chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Khang Đại Quân vồn là thành viên của đại đội đặc chiến Ám Thích, đồng thời chúng tôi cũng phát hiện ra Lệ Chấn Sinh từng là đội phó của đại đội Ám Thích, Tần Lãng, trinh sát viên của đại đội này.”

 

Hàn Băng môi mỏng khẽ mở, thanh âm không lớn nhưng mỗi từ đều giống như thanh sắt nóng bỏng ấn vào tim Lâm Vũ, trên trán anh đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

 

Quả nhiên là bộ máy năng lượng của quốc gia, không phải thứ mà một người bình thường như anh có thể tưởng tượng ra. Anh nghĩ rằng đã làm đến một tiếng gió cũng không lọt, nhưng đã bị người ta nhìn thấu hoàn toàn.

 

“Hà tiên sinh, anh cũng thật có bản lĩnh, đại đội Ám Thích là khái niệm gì? Lực lượng tỉnh nhuệ trong tinh nhuệ của đội đặc chiến Hoa Hạ. Người lợi hại như vậy mà lại cam tâm tình nguyện đi theo anh, có thẻ thấy mị lực của anh rất lớn.”

 

Hàn Băng có chút nghiền ngẫm mà quan sát Lâm Vũ.

 

Cô biết những điều mình nói này đã khiến nội tâm Lâm Vũ sụp đồ hon nửa.

 

“Tôi thừa nhận, việc này là tôi sai người làm, không liên quan gì đến bọn họ. Cô muốn bắt thì bắt một mình tôi là được.”

 

Lâm Vũ thở dài, anh vốn muốn trầm mặc đối kháng, nhưng hiện tại xem ra căn bản không có ý nghĩa gì, còn không bằng ngả bài sớm chút, như vậy có thể bảo toàn Lệ Chán Sinh bọn họ.

 

Dù sao mình cũng là người chết qua một lần, đã không nên tồn tại trên đời từ lâu, cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng.

 

“Hà tiên sinh, anh không cần lo lắng. Những thông tin tôi vừa nói chỉ có cục tình báo quân đội chúng tôi biết. Chỉ cần anh thành thật trả lời ván đề của chúng tôi, giúp chúng tôi một việc, tôi bảo đảm những thông tin này sẽ không lộ ra ngoài dù chỉ một chút. Đương nhiên, anh bây giờ không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì sống chết của anh đang nằm trong tay tôi.”

 

Hàn Băng khoanh tay dựa vào ghế, chằm chậm nói, vẻ mặt có chút ngang tàng giống như một nữ vương cao cao tại thượng.

 

Lâm Vũ nghe câu này không khỏi sững sờ, hơi bất ngờ mà nghiêng đầu nhìn cô một cái. Thì ra cô ta phí nhiều thời gian như vậy chỉ là vì muốn mình giúp một việc?

 

Nhưng mình có thể giúp cô ta việc gì? Ngoại trừ việc biết chút y thuật thì anh không còn sở trường nào khác.

 

“Việc gì?” Lâm Vũ có chút không rõ hỏi.

 

“Người vừa rồi đánh nhau với anh, anh có quen không?”

 

Hàn Băng không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại hỏi một câu.

 

“Không biết.”

 

“Nói thật!”

 

“Thật sự không biết… tôi cùng hắn ta là lần đầu tiên gặp nhau.”

 

“Hà tiên sinh, nếu anh không phối hợp như vậy thì tôi không có cách nào giúp được anh!” Hàn Băng đập bàn một cái, có chút nóng nảy.

 

Cô cảm thấy những gì mình nói vừa rồi đều uồng phí, Hà Gia Vinh này vậy mà còn dám ở đây quanh co với cô.

 

“Hàn trưởng quan, tôi thật sự không biết hắn ta, thật sự là lần đầu gặp hắn. Việc xảy ra ở y quán của tôi máy ngày nay chính là do hắn giở trò quỷ, bị tôi bắt ngay tại trận cho nên mới đánh nhau.”

 

Lâm Vũ vô cùng bắt lực nói. Nếu Hàn Băng đã nhìn thấy anh cùng tên ăn mày đánh nhau thì cũng không có gì phải giấu giếm cả, liền dứt khoát trực tiếp nói ra với cô.

 

“Anh nói đều là thật?” Hàn Băng thấy vẻ mặt Lâm Vũ không giống như đang nói dói, không khỏi nhíu mày: “Hắn sao lại đến y quán của anh gây rối, lại vì sao muốn gây rồi với anh?”

 

“Hắn ta được người mời tới đối phó với tôi.” Lâm Vũ thành thật nói: “Không biết ngài đã nghe qua huyền thuật chưa?”

 

“Nghe nói qua, có chút hiểu biết, anh cứ nói thẳng.” Hàn Băng không chẩn chừ nói.

 

Lâm Vũ có chút bất ngờ, không ngờ Hàn Băng còn hiểu huyền thuật. Anh liền đem chuyện tên ăn mày dùng lư hương làm chuyện xấu nói với Hàn Băng.

 

Hàn Băng nghe xong thì nhíu mày không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó.

 

“Hàn trưởng quan, các người tìm người đó làm gì?” Lâm Vũ có chút tò mò hỏi: “Trừ phi các người muốn bắt hắn?

 

Hắn phạm tội gì sao?”

 

“Tên này là một đào phạm, dùng huyền thuật giết hại không ít người.”

 

Hàn Băng không để ý trả lời, sau đó lật lật văn kiện trên bàn nói: “Hà tiên sinh, anh đừng tò mò về người khác nữa, chúng ta nói một chút về anh đi. Nếu như anh là một người bình thường, gặp được một người biết huyền thuật thì căn bản không có khả năng đánh trả. Anh làm sao có thể dễ dàng phá giải pháp thuật của hắn được?”

 

Nói xong, hai mắt Hàn Băng lại nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ.

 

“Không tính là tinh thông, chỉ có thể nói là hiểu sơ một chút. Hồi nhỏ từng gặp một cao nhân dạy tôi mấy trò, không ngờ hôm nay lại dùng tới.” Lâm Vũ nhanh chóng bịa ra một câu nói dối.

 

“Vậy sao, gặp qua cao nhân nào, khoảng lúc máy tuổi?

 

‘Vào mùa nào? Tôi bây giờ sẽ kêu người đi tra.”

 

Hàn Băng xì mũi coi thường, hiển nhiên không tin lời vớ vẫn của Lâm Vũ. Huyền thuật bác đại tinh thâm là thứ mà anh ta có thẻ tùy tùy tiện tiện là học được chắc?

 

“Ách… cái này à, lúc đó còn quá nhỏ, có chút không nhớ rõ.” Lâm Vũ có chút vô lực, Hàn Băng này thật sự không dễ lừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK