Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng tôi cũng nguyện ý lấy ra %I”

Phó bộ trưởng Dao của Bộ Thương, mại mỉm cười nhẹ nhõm khi nhìn thầy cảnh này, ánh mắt đầy tán thưởng khi nhìn người mặc bộ vest trắng kẻ sọc, ngưỡng mộ những người xung quanh và nói: “Mọi người nhìn xem, đây là một người có lương tâm và hiểu biết, doanh nghiệp biết ơn và có trách nhiệm! thực sự đã làm được vai trò mẫu mực mà một doanh nhân thành đạt cần phải cóI”

Những người xung quanh cũng gật gù thán phục tỉnh thân quên mình của người đàn ông mặc vest trắng kẻ sọc.

“Thật biết giả bộ!

Mấy nhân viên cùng bàn của Lâm Vũ trợn mắt nhìn chán ghét, bọn họ biết Thiên Chi Vân, làm sao lại không biết những chuyện thương thiên hại lí mà Thiên Chi Vân làm.

“Người này khá thông minh, mua được sự ưu ái của Thứ trưởng Bộ Thương mại với giá bồn triệu.” Lâm Vũ cười nói.

Sương Hạo liếc nhìn Lâm Vũ hai bàn tay trồng không, trong lòng không khỏi thở dài, còn đánh giá người ta, trước tiên hãy nghĩ lúc nữa Ìàm thế nào đi.

Đột nhiên Lâm Vũ cảm thấy cái ghế phía sau bị cọ vào người, không khỏi lắc mắt nhìn lại, liền thấy đó là một người đàn ông vằng trán rộng của tập đoàn Lý vừa kêu anh đôi bàn, lần này, người đàn ông với vâng trán rộng cũng lạnh lùng nhìn chăm chằm, tức giận nói: “Lhông biết đây là lối đi sao? sao lại ngôi xa như vậy, đụng vào người ta thì làm sao?”

“Làm sao bây giờ? Tôi ngôi ở chỗ này không nhúc nhích. Tự mình mù mát muốn đánh lên, cho dù chết rỒi, cũng không liên quan gì đến tội.” Lâm Vũ liệc hăn một cái, điên cuông nói.

“Anhl” người đàn ông vâng trán rộng đỏ bừng, tức giận nói: “Quả nhiên là xí nghiệp lưu manh không thê lên bàn, tôi xem lúc nữa không lấy ra được bộ sưu tập sẽ mắt mặt thế nào”

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh ra ngoài xem xem, đại tiêu thư đâu rồi?”

Lúc này Hứa Hải Sâm đang đi tới cửa đột nhiên hét lên một tiêng, người đàn ông trán rộng vội vàng bước ra ngoài.

Hai người nhìn ra cửa, không thấy ai, liên vội vàng đi vào thang máy.

“Đại tiểu thư?”

Sương Hạo nghe được những gì Hứa Hải Sâm vừa nói, không khỏi nuốt nước bọt nói: “Đại tiểu như nhà Lý gia hôm nay cũng qua đây sao?”

“Sao vậy? Anh Sương, anh quen sao?” Lâm Vũ liếc anh một cái hỏi.

“Không quen.” Sương Hạo vội lắc đầu nói: “người ngôi đây ước chứng không có mây người biết Lý gia đại tiêu thư, đến tên của cô ây là gì còn không biết.”

*Ò? Vì sao?” Lâm Vũ không khỏi cảm thấy hứng thú, Lý gia là một doanh nghiệp lớn như vậy, đại cô nương.

đoan đoan chính chính, sao có thể không có ai biết chứ?

“Bởi vì nghe nói vị đại tiêu thư này tuy rằng thông minh phi phàm, nhưng lại chưa từng đụng tới chuyện làm ăn của Lý gia, càng thêm tự do, dễ tính, cô ấy luôn làm theo ý mình.” Sương Hạo cau mày, “nhưng tôi nghe nói là ông chủ của Lý gia sau khi bị hôn mê, chân đoán và điều trị không tốt, lão gia họ Lý đã ép đại tiêu thư về nhà để liên hệ công việc của gia tộc, ước chừng ông ta muốn giao. phó toàn bộ sản nghiệp Lý gia cho cô ây trong tương lai, làn này tham gia tiệc giao lưu, có thê cũng muôn cô ây qua đây tập luyện .”

Giọng điệu của Sương Hạo cũng không chắc chắn, anh ta chỉ là nghe tin đôn mà thôi, Lý gia và Vạn gia là hai nhà lớn nhất trong khu thương, mại thành đô, cho nên mỗi ngày đều có vô số tin đồn về họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK