Chương 337:
“AI”
Kèm theo một tiếng hét, thân máy bay lại run lên rồi đột ngột rơi thẳng đứng!
Lâm Vũ nắm lấy tay vịn ghế ngòi, trong lòng có chút chột dạ, trời ạ, không phải là lần đầu tiên đi máy bay sao?
May mãn thay, máy bay lao vài trăm mét rôi dừng lại, nhưng thân máy bay lắc lư dữ dội từ bên này sang bên kia, khoang hành lý bất ngờ bật tung, hành lý bên trong rơi ra ngoài.
“Ầm àm.”
Trong cabin đột nhiên vang lên vài tiêng kêu cảm thán, nhiêu hành khách bị va li đập vào đầu, một vài người bị đập vào hộc cả máu.
Một chiếc vali phía trên đầu Lâm Vũ rơi xuông thẳng vào người một đứa trẻ ở phía bên kia lối đi, may mà đôi tay nhanh nhạy của Lâm Vũ đã túm lấy chiếc vali lại.
Trạng thái này kéo dài hơn mười giây thì thân máy bay ổn định lại, đồng thời mây đen bên ngoài cửa số cũng không còn, thay vào đó là một tầng mây trắng, dường như máy bay đã bàn! ra khỏi vùng luồng gió, tromg khoang máy bay vang lên tiêng hò reo.
Sau đó, thông báo vang lên rằng máy bay đã đi qua luồng gió, nhắc nhở mọi người thời gian máy bay đến Bắc Kinh có thể chậm hơn hàng chục phút so với thời gian dự kiến.
Sau đó tiếp viên vội vàng chạy tới, vừa thu dọn hành lý dưới đất, vừa quan sát hành khách xung quanh, lo lãng nói: “Có ai ngôi trên chuyên bay này là bác sĩ không?”
“Có tôi.” Lâm Vũ vội vàng đứng lên, cũng chỉ có mình anh đứng lên.
Lâm Vũ liếc xéo người đàn đẹo kính không mắt ngồi phía trước, trên người mặc một độ vest caro màu xanh đậm, không khỏi cho chút thắc mắc. Bởi Vì lúc mới lên máy bay anh đã nhìn thấy người đàn ông này đọc một cuồn sách chuyên ngành về Tây Y, anh nghĩ rằng anh ta cũng là bác SĨ.
“Tiên sinh, xin hỏi có thể gọi anh như thế nào?” Tiếp viên lễ phép hỏi anh, sau đó sau đó lấy hộp cứu thương trên máy bay ra.
“Tôi họ Hà.” Lâm Vũ vội vàng đáp lại rồi cầm lầy hộp dụng cụ cứu thương khẩn cấp.
“Bác sĩ Hà, làm phiền anh rồi. “Tiếp viên chắp hai tay trước ngực, cúi đâu chào Lâm Vũ.
“Có còn hành khách nào là bác sĩ không ạ? Có thê ra giúp bác sĩ Hà một tay được không?”
Thấy còn có rất nhiều người bị thương, nữ tiếp viên vội vàng hỏi lại nhưng không có ai trả lời, dường như không có bác sĩ nào khác trên máy bay. Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
“không có vấn đề gì, một mình tôi làm được.” Lâm Vũ biểu thị với cô ấy không sao, một mình anh làm được.
Tông cộng có bảy tám hành khách trên máy bay bị hành lý va vào, ba người trong số họ bị thương ngoài da, may mẫn là vết thương không, sâu, Lầm Vũ dùng dụng cụ và thuốc trong hộp cứu thương băng bó đơn giản cho bọn họ.
Ngoài ra, những người bị thương ở chân và vai Lâm Vũ giúp bọn họ xoa bóp vài phút, chỉ trong vòng vài phút đã có tác dụng, đau khô gân như mất hết.
Những người được chữa trị có chút kinh ngạc, không ngờ tay nghề của Lâm Vũ lại lợi hại như vậy, đồng loạt khen ngợi anh.
“Ai yo, thật thần kỳ, vài cái nắn bóp liền không đau nữa, thật lợi hại.”
“Bác sĩ giỏi, tay nghề thật chuyên nghiệp.”
“Cậu nhóc, tuổi trẻ mà tay nghề tốt vậy, tiên đô sáng lạn.”
Một loạt lời khen này, những hành khách khác trong khoang cũng tò mò nhìn Lâm Vũ, không khỏi tự hỏi, có phải là phóng đại quá không?
“Mọi người quá khen rôi, tôi chỉ là một bác sĩ cỏn con thôi.” Lâm Vũ khiêm tốn, cười nhẹ, thầy mọi người không sao liền trả lại hộp cứu thương cho tiếp viên.
“Hừ, tài năng thấp kém.”
Lúc này, người đàn ông mặc vest caro ngôi phía trước Lầm Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cau mày liệc nhìn anh một cái, có chút buôn bực, lẽ nào anh ta cũng là bác sĩ? Nhưng tại sao là bác sĩ mà lại không ra tay giúp đỡ?
“Hành khách nào là bác sĩ?”