Chương 349:
“Vậy ngài đáp ứng Hà Gia ni về chuyện hôn sự của tiểu thư..
An Chiến cúi người hỏi.
“Sở gia nói sẽ không bao giờ thất hứa, vì vậy nêu như Hà Gia Vinh đã đến đây thì hôn sự của tiểu thư đương nhiên phải lùi lại.” Sở Tích Liên không nhanh không chậm nói.
“Vậy nhà họ Trương bên đó…”
“Yên tâm đi, nhà họ Trương bên đó chắc chắn sẽ đồng ý.” Sở Tích Liên tự tin nói, trong mắt hiện lên tia sắc bén, giọng nhật thời trở nên trầm thấp “Gái gì mà tam đại thế gia, nói trắng ra thì là nhà họ Hà độc đại, trời Bắc Kinh cũng đến lúc phải thay đổi rồi.”
“Đúng rồi, ngày mai bảo Vân Tỷ đón Hà Gia Vinh đến nhà ngôi chơi.” Sở Tích Liên căn dặn An Chiến.
“Vâng, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở thiếu gia.” An Chiến vội vàng gật đầu.
“Ngầu! Hà tổng, anh thật ngầu nha.”
Thang Hạo lái xe đi qua mấy con đường, trong lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi, mặt tràn đầy ngưỡng mộ giơ ngón cái lên với Lâm Vũ, “Đến tam thiếu gia nhà họ Hà mà anh cũng dám đánh, lại còn nói đánh là đánh.”
“Tàm tạm.”
Lâm Vũ lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, không phải chỉ là đánh em trai mình sao, có gì mà ngầu cơ chứ?
Đây nếu như đến người em ba này cũng không áp chê được thì sau này vào được. ni họ Hà bản thân làm sao có thể sống được chứ.
“Chỉ sợ anh ta tra ra được thân phận của chúng ta, đến lúc đó báo thù chúng ta, vậy thì Vinh Thắm Beauty của chúng ta sẽ không có chỗ đứng ở Bắc Kinh nữa rồi. ” Thang Hạo nhíu mày có chút lo lắng nói.
“Không sao, vừa nãy trong đó ánh đèn tôi tăm, anh ta không nhìn rõ chúng ta trông thế nào đâu.” Lâm Vũ biểu ý anh ta đừng lo lắng.
Sau khi đưa Lâm Vũ về khách sạn Thạng Hạo vẫn còn không yên tâm nhắc nhở vài câu, để anh chú ý thêm chút.
Ngày hôm sau Lâm Vũ dậy từ sớm, đi loanh quanh trong khách sạn, không lâu sau liền đi đến một ngõ, trong ngõ toàn là các tiệm nhỏ, đồ ăn nhẹ, đặc sản, muôn gì có nây.
Lâm Vũ đi loanh quanh một hồi, bị người phục vụ ở quây bán đồ ăn lừa vào uống một bát nước đậu nành suýt chút nữa thì nôn ra, đối với loại thức uống vừa chua vừa chát này của Bắc Kinh anh thực sự không thưởng thức nồi.
Sau đó anh mua vài chiếc bánh rán, vừa ăn vừa đi loanh quanh trong con hẻm, đi qua con hẻm đường đột nhiên rộng rãi hơn hẳn, phía trước có một chiếc câu, dưới câu nước chảy róc rách.
Hai bên đường bây đây rạp bán hàng, trên những chiệc rạp bán hàng bày đầy ngọc bội, tranh chữ và rất nhiêu đồ khác.
Hai mặt Lâm Vũ phát sáng, không ngờ xung quanh khách sạn mà mình ở lại có một con đường cô như vậy, anh không khỏi hưng phần đi lượn lờ một vòng.
Có điều sắp đi đến đầu bện kia rồi vẫn không thây có vật phẩm nào đẹp.
Đang lúc anh định quay về thì đột nhiên bị một người đàn ông đi xe ba gác hấp. dẫn, chỉ thấy phía trước xe của người. đàn ông gắn tâm biển, trên tắm biên viết: 20 vạn đóng gói giải tỏa, có thê kiểm hàng.
Trên thực tế, loại thủ đoạn này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhưng lý do khiến Lâm Vũ dừng lại là bởi vì anh phát hiện ra bên trong đồng thư pháp và tranh vẽ ở phía sau người đàn ông xe ba gác đang phát ra ánh sáng xanh mạnh.
Mặc dù bị nhiều đồ lặt vặt chèn ép ở bên dưới, nhưng ánh sáng xanh lam này vẫn rất mạnh, sáng hơn bắt kỳ ánh sáng xanh nào mà Lâm Vũ từng thấy trước đây, thậm chí còn vượt qua cả Minh Thả Thiếp của Vương Hi Chỉ.
– Lâm Dư không khỏi sửng sốt, anh cũng cũng: thèm quan tâm đến bánh đang ăn nữa liền vội vàng đi tới.
Đồ vật còn quý hơn Minh Thả Thiếp, đây phải là bảo vật kinh thiên động địa nào đây?
Ngay cả Lâm Vũ cũng không nghĩ ra, vì vậy hôm nay nhất định anh phải mua được món đồ này.
Sau khi người đàn ông đi xe ba gác xuống xe, anh ta bắt đầu đứng, rồi lần lượt xếp từng đồ vật nhỏ lên giá.
“Thợ sửa giày, anh đã bán cả nửa tháng rôi, hôm nay có thể bán đồng đồ này đi không? ”Một người bán ngọc. bích bên cạnh trêu chọc người đàn ông đi xe ba gác.