Chương 456:
Hà Cần Du vừa nghe thấy những lời này liền bị dọa cho toàn thân run rấy.
“Đúng vậy, c âu câu huyền cầu.” Lâm Vũ không nhanh không chậm đánh vân một lượt cho cậu ta.
“Anh điên rồi à? Anh kêu cha tôi cầu xin anh? Anh có biết cha tôi có thân phận gì…”
“Ầm!”
Hà Cân Du còn chưa nói hệt câu, Lâm Vũ không chút khách khí đóng cửa lại, võ tay hét lên: “Cậu muôn thân phận gì chính là thân phận đó, lão tử lại không nợ các người, muốn trị thì trị không trị thì thôi.”
Hà Cần Du đột nhiên muốn khóc, khổ không nói nên lời, Lâm Vũ quả thật muốn bức chết cậu mài Trong ấn tượng của cậu, bao nhiêu năm nay, đều là người khác cầu xin cha cậu, câu xin Hà gia bọn họ, chưa bao giò nghe cha cậu phải câu xin người khác.
Cậu vội vàng đập cửa, không ngừng nói những lời hay với Lâm Vũ nhưng Lâm Vũ không thèm quan tâm cậu, một chút động tĩnh cũng không có.
Cậu nhìn đồng hồ, nhìn thầy thời gian không còn nhiêu, chỉ có thể cắn chặt răng chạy xuống.
Đi đến trước xe, cậu chần chừ một chút, lắp bắp đem những lời của Lâm Vũ thuật lại với Hà Tự Khâm.
“Được, được, được.”
Hà Tự Khâm giận tím mặt, liên tục nói ba chữ, đấm một đấm lên ghế phụ phía trước, cả xe liền lập tức run lên.
Lâm Vũ ở đây là muồn ông cầu xin.
cậu ta, rõ ràng là muôn cả Hà gia câu xin cậu ta, dù sao thì ông cũng là người đứng đầu Hà gia, đại diện cho cả Hà gia.
“Trưởng quan, nêu không thì chúng ta đi mời cậu ta.” Hai người bảo vệ phía trước trầm mặt nói, bàn tay đã vô thức chạm vào khẩu súng lục trên eo, trong ấn tượng đã lâu không thầy trưởng quan của bọn họ tức giận như Ì vậy.
“Các người đi có tác dụng sao? Đây chính là áp chế cậu ta, cậu ta có thê trị cho con gái tôi à?” Hà ‘Tự Khâm lạnh lẽo nói.
“Tôi không tin cậu ta không sợ chết.”
người bảo vệ thần thái hung dữ nói.
“Các người nói đúng đấy, tên Hà Gia Vinh này quả thật không sợ chết.” Hà Tự Khâm bât lực thở ra một hơi dài, nhớ đến lúc trước Lâm Vũ còn dám khiêu khích ông, ông nhịn không được lắc đầu, sau đó mở cửa bước xuÔng xe.
“Cha, cha, cha thật sự Ì cầu xin anh ta2” Cả khuôn mặt Hà Cần Du kinh ngạc nói.
“Phé vật! Con còn mặt mũi nói? Đây không phải do con ban tặng à?”
Hà Tự Khâm dùng chân đạp Hà Cần Du qua một bên.
Nếu buổi chiều Hà Cần Du không đắc tội Lâm Vũ, sự tình sao lại phát triển đến bước này?
Hà Cần Du rên cũng không dám rên, lui về bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau khi Hà Tự Khâm đi lên, ông trực tiếp dùng sức đập cửa, lớn tiêng hét: “Là tôi, Hà Tự Khâm!”
“Cục trưởng Hà?”
Lâm Vũ mở cửa, sau khi nhìn thấy Hà Tự Khâm, bộ dáng giả vờ kinh ngạc.
“Được rồi, các người đừng thừa nước đục thả câu nữa, con gái và con trai tôi có chỗ nào không đúng với cậu, tôi thay bọn nó tạ lỗi, hi vọng cậu người lớn độ lượng không chấp nhặt với bọn nó, mời cậu đi giúp con gái tôi xem bệnh, Hà mồ tôi cảm kích vô cùng.”
Hà Tự Khâm thần sắc bình tĩnh nói, sau đó chìa tay làm động tác mời, trong lời nói vẫn mang chút ý kiêu ngạo.