Hứa Hải Sâm đánh vào đầu quản lý Hạ, tức giận quở trách: “Còn không mau xin lỗi bạn của tiêu thư!”
“Dạ dạ, tôi đáng, chết, tôi đáng chết, thật xin lỗi, tôi có mắt như mù động đến ngài, mong ngài không chấp nhặt | với tôi.”
Quản lý Hạ sợ tới mức toàn thân rụn tây, nước mắt tuôn trào, ông ta phấn đầu cả mười năm trời ở bộ phận quản lí của Lý gia, giờ lương mới đến một ngàn vạn một năm, nêu bây giờ đắc tội với tiêu thư thì công việc này coi như xong.
“Được rồi, quản lý Hạ, tôi cũng không đề bụng đâu, hi vọng lần sau ông cư xử với người khác lề độ hơn.” Lâm Vũ phát tay, ý bảo không Sao.
“Vâng vâng, tôi nghe lời Hà tổng chỉ bảo.” Quản lý Hạ không ngừng gật đâu.
“Đại tiểu thư, Hà tông, hai người đừng chấp nhặt với ng ấy, bọn nhân viên được tôi chiều quen, lôi tại tôi, mời Hà tổng và tiểu thư đến bàn phía trước ngôi, tôi mời chén này coi như nhận tội với Hà tông.”
“Không cần đâu Hứa tổng, tôi ngồi theo bản công ty tôi là được rôi.” Lâm Vũ vẫy tay uyên chuyền từ chối.
“Tôi cũng không đi, tôi ngồi đây với bạn một lúc.” Lý Thiên Ảnh li đầu.
“Đại tiểu thư, việc này…”
Mặt Hứa Hải Sâm đầy vẻ khó xử: “Nhưng nhân viên đêu đang đợi ngài, ngài không qua…
“Lý tiểu thư, hay cô quay về bàn công ty cô một lát, chào hỏi xong quay lại đây cũng được.”
Lâm Vũ hiểu ý Hứa Hải Sâm muốn nói.
Trong giới kinh doanh Lý đại tiều thư cũng có tiêng, nếu đã tham ‘ gia với tư cách cô chủ thì tốt xấu gì cũng phải sang thăm nhân viên mình.
“Đúng đúng, cậu Hà nói đúng, nêu không thê thì ngài ra đó một lúc rôi quay lại là được.” Hứa Hải Sâm liên _ tục gật đầu đây cảm kích nhìn Lâm Vũ, hảo cảm tắng lên không ít.
“Vậy được rồi.” Lý Thiên Ảnh nháy mắt máy cái, chào bọn Lâm Vũ rồi cùng đám người Hứa Hải Sâm đi lên phía trước.
“Ai nha, tôi đã sớm nghỉ cô ấy là cô chủ của Lý gia rồi. Lý Ngàn Hạo, Lý Thiên Ảnh, không thì sao hai cái tên này lại liên quan nhau đến thế.”
Thang Hạo như bừng tỉnh thót lên Lâm Vũ không biết, cứ tưởng tên đại ca Cần Kỳ của Lý gia là phá gia chỉ tử, không khỏi bật cười nói: “Tôi đã sớm đoán rồi Thang đại ca, lão đại của Lý gia lại làm gì nữa?”
“Năm cũ vừa qua, năm mới đến, anh ta ra đường gặp tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật.”
Thang Hạo lắc đầu thở dài nói: “Vốn đời này Lý gia tiền đồ xán lạn, đáng tiếc… Ngảy trước anh ta với Sở Vân Tỉ và Trương Dịch Hồng là người nồi danh, nay lại chẳng một ai nhắc đến.”
Người thực vật?
Lâm Vũ nhíu mày, anh cực kỳ nhạy cảm với từ này, dù sao bản. thân cũng đâng sông nhờ trong cơ: thể của một người thực vật.
“Dạng người nhự anh ta, gặp tai nạn cũng thật khó hiểu.” Lâm Vũ hiều kì nói.
Thang Hạo nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Hà tổng, lời nói này của cậu cũng chính là điểm mẫu chốt, có người nói do Vạn gia làm, có người nói cho Sở Vân Tỉ làm, khiến mọi người hoang mang, không biết cái nào thật cái nào giả.”
“Sở Vân Tỉ?”
Lâm Vũ nhíu mày, điêu này năm ngoài dự đoán của anh nhưng nghĩ lại thì suy nghĩ của Sở Liên Tích khó hiểu sâu xa, Sở Vân Tỉ chắc không kém hơn tí nào, cũng có khả năng là do cô ta làm.
“Nói chuyện gì thế?” Lý Thiên Ảnh vừa ra chào hỏi nhận viên xong quay lại, vịn ghế ngồi xuống.
“À, chúng tôi đang…”