Chương 443:
“Đến, ăn chút trái cây đi nè, ăn chút điểm tâm này, còn có hạt thông, à, đây là bọn họ ở phía nam gửi về cho bà đặc sản ở đó, còn có cái này ..
Bà Hà mỉm cười nhét mấy thứ trên bàn vào tay của Lâm Vũ, trong nháy mắt, trong tay của Lâm Vũ đã có đầy đủ các loại thức ăn.
“Bà nội à, được rôi, đừng có lây nữa, anh Vinh nhà mình cũng ăn không có vô đâu!” Hà Cần Kỳ nhanh chóng đi đến ngăn cản bà nội.
“Ăn được mà, ăn được mà.” Nội tâm Lâm Vũ có phản cảm động, hốc mắt không biết đã đỏ lên từ lúc nào, vội vàng lấy đại một thứ trong tay nhét vào miệng, từng cái từng miễng mà ăn cho hết.
“Đúng, ăn nhiêu một chút, lúc này mới qua không bao lâu thời gian mới gặp lại, nhìn con giống như gậy đi một ít, phải chú ý đến thân thê mình, Cần Vinh.” Bà Hà cười ha hả nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt đầy sự yêu thương.
“Tôi nói tại sao khi vừa đi vào thì liền cảm thầy không dễ chịu chút nào, thì ra là ở trong nhà lại xuất hiện một cái sao chổi!”
Lúc này. ở bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hà Cần Du, sau đó anh ta bước nhanh đi vào, trong tay còn mang theo hai cái túi đồ vật, lạnh lùng liệc nhìn Lâm Vũ một cái, rôi nhanh đi đến trước bàn, đem đồ ở trên tay.
quăng lên trên bàn và nói: “Bà nội, nghe nói trà kim tơ của ông nội sắp uỗng hết rồi, nên chú ba có nhờ con nhờ bà đi pha lại cho ông nội một ít.”
“Cần Du, không được vô lễ.” Bà Hà cau mày lại nén giận anh ta một tiếng, sau đó câm lên sô lá trà ở trên bàn rồi đi về phía bên trong phòng.
“Sao nào, ăn đủ chưa hả? Ăn đủ rồi thì có thể cút được rồi đó?!” Hà Cần Du lạnh lùng nhìn liếc Lâm Vũ một cái, vẻ mặt vô cùng âm hàn, lần trước Lâm Vũ không chỉ khiến cho chị của anh ta thành một trò hề mà cũng đồng dạng làm cho anh ta cũng là trò hề luôn, mùi hôi thối hành hạ anh ta trong nhiều ngày trước khi tiêu tan, đôi khi anh ta sợ hãi khi thức dậy sau giâc mơi “Cậu đến vừa đúng lúc lắm, tôi còn có điều muốn hỏi cậu đây, phê văn của công ty là Ký chúng tôi, là do cậu không đề cho cục công thương cho phép thông qua?” Lâm Vũ mặt không chút thay đổi nào nhìn anh ta.
“Không sai, chính là tôi, anh có thể làm gì tôi hả?” Hà Cần Du âm thanh | lạnh lùng nói, “Anh cho là ở Bắc Kinh dễ sông lắm sao? Tôi chỉ cần mở miệng ra một chút thôi, là có thể khiến cho anh ở Bắc Kinh sống không được yên ồn, bản thân anh sao không coi lại bản Thân là cái thá gì, mà cũng dám đối nghịch với nhà họ Hà bọn tôi?!”
Lâm Vũ gắt gao năm chặt tay lại, vừa muốn nỗi điền lên thì đột nhiên nghe giọng nói hoảng sợ của Hoàng Má, rât nhanh liên chạy vào tới, sợ hãi nói: “Thiếu gia, không tốt rồi, đại tiểu thư bị rắn độc cắn trúng rồi!”
“Cái gì? Rắn độc?”
Sắc mặt của Hà Cần Du đột nhiên thay. đối, không nói một lời liền lao ra ngoài.
Lâm Vũ và Hà Cần liếc nhìn nhau, cũng tò mò đứng dậy bước ra ngoài.
“Chị! Chị thấy thế nào rồi?”
Hà Cần Du nhìn thấy Hà Nhiên Nhiên đang ngồi trong sân, đột nhiên trở nên căng thắng, vội vàng chạy tới.
“Không sao, đừng nghe lời Vú Hoàng nói bậy bạ, căn bản không phải rán độc gì đó, nó chỉ là một con rắn nhỏ bình thường mà thôi!” Hà Nhiên Nhiên không cho là đúng nói, xắn ống quân, dùng nước sạch trong vòi sen rửa vêt thương trên chân.
Mặc dù trên chân cô có hai nốt đỏ to bằng lỗ kim, nhưng lại không có sưng đỏ đặc biệt rõ ràng, cũng không có dịch thâm vào, ai nhìn vào ,cũng không cho rằng đây là bị rắn độc cắn.
“Trong nhà tốt như thế này làm sao có răn được chứ?”