Chương 439:
Ân Chiến gật gật ‹ đầu, rồi nói tiếp: “Cái bảng kết quả giám định mà ông kêu tôi gửi thì tôi đã làm ra một bản photocopy rồi gửi đi rôi..
Sở Tích Liên cảm thấy nao nao, vội vàng bỏ cây bút xuống, ngắng đầu lên nói: “Nhưng mà là tự tay đưa thẳng cho ông Hà à?”
“Không sai.” Ân Chiến trả lời: “Tôi đưa tận tay cho ông ta.”
“Vậy thì tốt rồi.” Sở Tích Liên cau mày gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, ông ta luôn một mực tự hỏi, có nên hay không đưa cho nhà họ Hà cái kết quả giám định của mình, sau khi biết được Hà Tự Khâm đã bị cấp. trên quan sát và bước tiếp theo có khả năng được thăng chức trực tiếp lên bộ, cho nên ông ta lập tức hạ quyết tâm ra lệnh cho Ân Chiên đem kết quả giám định này cung cấp cho ông Hà.
Ông ta chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng ông Hà sẽ không biết điều gì, nêu bịt ông ta đánh cuộc Sun trúng, thì ông Hà chắc chắn sẽ tức giận đến tím mặt, lúc đó thì nhà họ Hà sẽ rơi vào cảnh nội bộ nổi loạn.
Ông ta hy vọng rằng điều này sẽ quấy nhiều đên tâm tình của Hà Tự Khâm, gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của cậu ta, nêu không Hà Tự Khâm mà vừa được lên chức, thì chênh lệch giữa nhà họ Sở với gia đình bọn họ sẽ càng ngày càng lớn.
“Ba, ba tìm con hả?”
Buổi tối tan làm về nhà, Hà Tự Khâm vội vội vàng vàng đi đến chỗ của ba mình, lúc mà ba cậu gọi điện thoại cho cậu thì nghe được ngữ khí có phần gắp gáp, cho nên cậu ta không có dám chậm trễ chút nào cả.
“Con qua đây.” Ông Hà hướng về Hà Tự Khâm vẫy vẫy tay.
Hà Tự Khâm chạy nhanh đi đến đó.
Bal Một tiếng tát thật thanh thúy vang lên, ông Hà tức giận nói: “Nói đi, con có cái gì lừa gạt ba không?!”
Hà Tự Khâm bị ba mình cho ăn một tát này liền thấy sửng. sốt, ôm che mặt và ngạc nhiên nói: “Ba, con có bao giờ mà giấu diếm chuyện gì với ba đâu?”
“Còn nói dối!”
Hà lão gia ngực phập phòng tức giận, mặt đỏ bừng lên, kê đến ông ta đi cầm lên tờ giấy thâm định ở trên bàn và hung hăng ném xuống trước mặt của Hà Tự Khâm.
Hà Tự Khâm vội vàng đem tờ giấy thẳm định trên mặt đất nhặt lên, xem thật cân thận rôi sau đó sắc mặt bỗng biến đổi theo, hoảng sợ nói: “Ba, ai đưa cho ba cái tờ này vậy?! Là giả đó, đây nhất định là giả mài”
“Là giả 2?” Ông Hà vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta còn chưa có nói nó là thật.
nữa đầy, vì cái gì mà con lại có thể phản ứng dữ dội như vậy chứ?”
“Ba, ba nghỉ ngờ con đang lừa ba sao? Con là con trai ruột của ba mài”
Hà Tự Khâm vội vàng nói: “Hơn nữa, nếu nó thật sự là đứa con của thằng em hai thì con còn thấy vui cũng không kịp nữa, làm sao mà có thể làm ra cái hành động như không muốn nhìn thấy như vậy được.”
“Hừ, đến mức vì điều gì thì tự chính lòng của con tự rõ ràng.” Giọng nói của ông Hà cực kỳ lạnh lùng: “Còn có hai đứa nhỏ của con nữa, tụi nó cũng không phải là loại đèn cạn dâu đâu.”
“Ba, ba phải tin tưởng con chứ, ba hãy nói l con biết đi, chính ai là người đưa cái tờ kết quả thâm định này cho ba, con muôn tìm người đó để nói cho ra lẽ! Cái này rõ ràng là muốn hại gia đình của chúng ta mà thôi!”
Hà Tự Khâm có chút tức giận, giọng nói có chút căm hận.
“Sở Tích Liên, con tự mà đi tìm cậu ta đi.” Ông Hà nghiêm mặt lại và ngôi xuống trên ghê sô-pha.
“Sở Tích Liên?!”
Hà Tự Khâm đột nhiên ngân ra, sau đó vội vàng đi đến trước mặt của ba mình nói: “Vậy thì đúng rồi, ba, cái Sở Tích Liên này dã tâm rât là khủng khiếp đầy, ba nói xem là đang êm đẹp mà vì cái sao mà muôn đưa Hà Gia Vinh đi đến Bắc Kinh? Rõ ràng là đang muôn làm rồi loạn nhà họ Hà chúng tai”