Chương 433:
“Được rồi, cậu không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, ý của cậu như thế nào thì trong lòng của tôi rất rõ ràng.” Đậu Lão cúi người đề nhặt lên SỐ ngân châm bị ném trên mặt đất, tiếp theo là dùng cÔ tay áo đề lau chà một chút, rôi cân thận từng chút đem bỏ lại vô hộp, rôi quay đâu hướng Lâm Vũ nói: “Nhóc à, chúng ta không thể nào khiêu khích được những người này, dù gì thì người ta cũng là bộ trưởng bộ y. tế, chúng ta đắc tội không được, nêu người ta đã không muôn gặp tôi rồi thì tâm thân già này cũng không cần thiết ở lại đây, đi thôi, tôi đãi cậu đi nhậu một bữa!”
“Được.” Lâm Vũ cười cười, sau khi nghe được những lời này của Đậu Lão, trong nội tâm liền cảm thấy âm áp, những tức giận lúc trước cũng theo gió mà bay đi rồi.
Nói xong, Lâm Vũ cùng với Đậu Trọng Dung cùng nhau chào nhẹ cái với Mao Ức An cùng với Sử phó viện trưởng, rồi cũng không dừng lại mà trực tiệp quay người đi ra ngoài.
“Ài…Đậu Lão…”
Mao Ức An cảm thầy có chút sốt ruột, hướng Lữ Hiếu Cẩm nói: “Lữ bộ trưởng, Đậu Lão cùng với người bác sĩ trẻ tuổi kia là muôn chữa bệnh cho phu nhân, người bác sĩ trẻ tuôi kia nói là có thể chữa tận gôc tật nứt cột sống bầm sinh đó.”
“Chê cười, chữa bệnh tận gốc?! Ngay cả Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ cũng không giải quyết được vân đê, anh ta còn dám nói chữa bệnh triệt để?!”
Bác sĩ Quản hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước đến trên bàn, cầm lây kết quả chụp X-quang ở đầu giường lên nhìn, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
“Lữ bộ trưởng…”
Mao Ức An còn muốn nói cái gì đó, Lữ Hiểu Cẩm liền nhanh chóng. khoát tay áo nói: “Đây là người bác sĩ mà tôi mời từ bên nước ngoài về đây, là bạn bè của tôi, cậu ây đã có thành tích xuất sắc trong nghiên cứu thực nghiệm và điêu trị lâm sàng các bệnh lý về cột sống thắt lưng, tình huồng của vơ tôi thì cậu ta đã sớm tìm hiểu qua rồi, lần này trở về đây là đặc biệt chữa bệnh cho vợ tôi.”
Lữ Hiểu Cầm nói một cách tràn đây tự tin, ông ta cũng với Quản Thanh Hiền là bạn cùng trường, tự nhiên rõ ràng năng lực của ông ta.
“Hiếu Cẩm, tình huồng của Hải Bình ngày càng trở nên nghiêm trọng, cân phải chữa trị đúng lúc.” Quản Thanh Hiền cầm lây kêt quả X-quang bước nhanh tới nói, đầy xuống mắt kính của mình, nói một cách thận trọng: “Dây thần kinh ở phần eo, mạch máu quá VN đặc, giải phầu thì cần mạo hiểm lớn, hơn nữa là Hải Bình cũng phải thừa nhận lấy sự thống khổ rât lớn nên tôi chỉ có thể sự dụng trị liệu theo trình tự mà thôi, tôi đã nghiên cứu kỹ tình hình của Haiping và đưa ra phương án điều trị khả thi, tuy nhiên vẫn có những rủi ro nhất định.
Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ bắt đầu điều trị cho Hải Bình.”
“Mạo hiểm cái gì?” Lữ Hiếu Cẩm vội vàng hỏi.
“Chỉ cần hơi sơ ý thôi…có thể sẽ khiến cho toàn thân đều bị tê liệt.”
Quản Thanh Hiền chân chờ nói.
“Điều này làm sao mà có thể được chứ? Hải Bình cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi! Lữ Hiểu Cầm nhất thời nóng nảy.
“Cho dù là không có trị liệu đi nữa thì dựa trên tình huông. của Hải Bình, có lẽ không đến một năm nữa thì cũng.
sẽ bắt đầu tê liệt…” Quản Thanh Hiền thở dài nói.
“Đúng vậy, Lữ bộ trưởng, vừa rồi Đậu Lão cũng nói y chang như vậy luôn.”
Mao Ức An cũng nhanh chóng bỗổ sung một câu.
Lữ Hiệu Cầm thần sắc đột nhiên biến đồi, căn chặt răng và nói: “Được, tôi tin tưởng cậu!”
Nói Lâm Vũ cùng với Đậu Lão sau khi rời khỏi bệnh viện thì liền đi kiếm một quán nhậu ở. gần. đó, kêu vài món đồ ăn liền bắt đầu uống rượu.